Danh sách chương

Hoắc Thiệu Đình cúi người xuống.

Anh không hôn cô ngay lập tức, mà một tay nâng khuôn mặt Ôn Mạn, đầu ngón tay hơi thô ráp khẽ lướt qua gò má mịn màng của cô. Tiếp đó, mái tóc cô bị anh nắm lấy, xoa nắn không nặng không nhẹ.

Kiểu “dao cùn cứa thịt” này mới là giày vò người ta nhất.

Ôn Mạn nào đã từng trải qua những điều này, cô không chịu nổi mà rên khẽ: “Hoắc Thiệu Đình!”

“Không gọi tôi là luật sư Hoắc nữa à?”

Sống mũi thẳng tắp của anh chạm vào mũi cô, hai người ở cự ly cực gần, hơi thở quyện vào nhau.

Hoắc Thiệu Đình có thể hôn cô bất cứ lúc nào.

Ôn Mạn níu chặt vạt áo sơ mi của anh, tim đập thình thịch… Cô muốn nhắm mắt lại.

Nhưng Hoắc Thiệu Đình không cho phép. Anh khẽ kéo tóc cô, giọng nói trầm khàn: “Ôn Mạn, mở mắt ra nhìn chúng ta hôn nhau.”

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô. Không hiểu vì sao, Ôn Mạn lại cảm thấy rung động chết đi được.

Cô mở to mắt, đôi môi đỏ khẽ run, từ từ áp vào môi anh.

Hoắc Thiệu Đình đột ngột siết chặt lấy cô.

Có lẽ vì địa điểm là phòng bệnh, cả hai đều có cảm giác vô cùng đặc biệt… Một nụ hôn phớt ban đầu dần có xu hướng bùng cháy dữ dội!

Hoắc Thiệu Đình có chút mất kiểm soát, anh khẽ hỏi: “Ôn Mạn, em chắc chứ?”

Ôn Mạn có một thoáng tỉnh táo.

Cô theo bản năng muốn đẩy Hoắc Thiệu Đình ra, nhưng rồi lại nghĩ đến những tình cảm cô bỏ ra mấy năm qua chẳng khác gì một trò cười, việc cô giữ mình trong sạch chẳng có ý nghĩa gì. Nghĩ đến đây, Ôn Mạn chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng.

Mơ mơ màng màng… cô lại có cảm giác khoan khoái của sự trả thù!

Hoắc Thiệu Đình kết thúc nụ hôn.

Lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh tiếp tục. Anh buông Ôn Mạn ra, dựa sang một bên chỉnh lại chiếc áo sơ mi xộc xệch. Anh liếc nhìn gương mặt vẫn còn ngây ngất men tình của cô, giọng nói nhàn nhạt: “Cô Ôn, bị thương thành ra thế này rồi, thì yên phận chút đi!”

Ôn Mạn hoàn toàn tỉnh táo, cô vừa xấu hổ vừa mất mặt!

Hoắc Thiệu Đình không để cô tiếp tục khó xử. Anh rút ra một điếu thuốc trắng, kẹp giữa những ngón tay nghịch ngợm.

Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng: “Cô nhất định rất tò mò, với nhân phẩm của Cố Trường Khanh, tại sao tôi lại không ngăn cản Minh Châu đính hôn với nó!”

Ôn Mạn chờ Hoắc Thiệu Đình nói tiếp.

Hoắc Thiệu Đình bẻ gãy điếu thuốc, giọng nói có chút bực bội: “Nửa năm trước, Minh Châu vì muốn ở bên Cố Trường Khanh đã từng cắt cổ tay tự tử.”

Ôn Mạn sững sờ, cô chưa bao giờ biết chuyện này.

Lần nữa đối diện với Hoắc Thiệu Đình, giọng nói của cô có chút run rẩy: “Luật sư Hoắc, bây giờ tôi biết rồi! Tôi xin hứa với anh sẽ không kích động cô Hoắc… Cứ coi như đây là sự báo đáp của tôi dành cho anh.”

Hoắc Thiệu Đình: “…”

Anh thực sự cạn lời!

Rõ ràng là một lời giải thích, vậy mà Ôn Mạn có thể hiểu sai thành như vậy. Nhưng với tính cách của Hoắc Thiệu Đình, chắc chắn anh sẽ không nói thêm nữa. Anh chỉ nhìn sâu vào mắt cô một cái: “Ngốc như vậy sao làm giáo viên được? Chẳng trách bị đàn ông lừa!”

Nói xong, anh cứ thế rời đi.

Ôn Mạn ngây người một lúc.

Cô cầm điện thoại định chuyển vài nghìn từ thẻ ngân hàng sang ví điện tử, nhưng vừa nhìn vào điện thoại đã chết lặng.

Hoắc Thiệu Đình không những không chuyển đi 18.000 của cô, mà còn chuyển thêm cho cô mười vạn tệ.

Ôn Mạn nhìn ba chữ “Hoắc Thiệu Đình” trên đầu đoạn chat, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Nếu không có Hoắc Minh Châu ở giữa, Hoắc Thiệu Đình đối với cô thật sự không tệ, dù thỉnh thoảng có hơi độc miệng.

Cô đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn WeChat.

[Luật sư Hoắc, cảm ơn anh.]

Hoắc Thiệu Đình vừa ngồi vào xe đã nhận được tin nhắn của Ôn Mạn, cũng thấy cô chưa nhận tiền.

Anh suy nghĩ một lúc, rồi gửi liên tiếp mấy tin nhắn cho cô.

[Cảm ơn tôi vì điều gì? Vì đã hôn cô à?]

[Nếu là vì 10 vạn tệ, cô Ôn thấy áy náy thì có thể cùng tôi chơi mười trận golf.]

[Nếu thật sự không được thì đến nhà tôi cùng xem hồ sơ vụ án suốt đêm?]

Ôn Mạn nhận được tin nhắn.

Mặt cô nóng ran, cô không ngây thơ đến mức chỉ hiểu theo nghĩa đen.

Thật không nhìn ra, Hoắc Thiệu Đình lại có thể “ngầm” đến như vậy!

Ôn Mạn vừa định chuyển trả anh toàn bộ 22.600, lại nhận được thêm một tin nhắn.

[Cứ nhận đi! Coi như tôi thay Minh Châu xin lỗi cô.]

Ôn Mạn lặng lẽ nhìn dòng tin nhắn này, nhìn rất lâu… Cô bỗng nhiên có chút ghen tị với Hoắc Minh Châu.

Hết Chương 24.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page