Sau giờ làm.
Hoắc Thiệu Đình khéo léo từ chối vài cuộc hẹn rồi lái xe thẳng đến nhà hàng.
Tám giờ tối, đúng vào lúc nhà hàng đông khách nhất, Ôn Mạn đang ngồi trước cây dương cầm và lướt phím đàn.
Tối nay, cô mặc một chiếc đầm dài màu xám khói, thiết kế trễ vai khoe bờ vai trần gợi cảm. Mái tóc dài màu trà óng ả, mềm mại buông xuống tận thắt lưng.
Một vẻ đẹp vô cùng lãng mạn.
Hoắc Thiệu Đình đứng bên ngoài, lặng lẽ ngắm nhìn qua tấm kính chừng mười phút rồi mới xuống xe, đẩy cửa bước vào.
Anh gọi vài món, cũng không câu nệ là món gì, chỉ ung dung dựa lưng vào ghế, lắng nghe tiếng đàn của Ôn Mạn.
Hoắc Thiệu Đình để ý thấy, thỉnh thoảng lại có những người đàn ông lịch lãm tiến đến bắt chuyện, hẳn cũng là bị Ôn Mạn thu hút.
Nhưng cô đều uyển chuyển từ chối.
Đến lúc nghỉ giải lao, Ôn Mạn nhận được một tấm danh thiếp.
[Văn phòng luật sư Anh Kiệt, Luật sư Hoắc Thiệu Đình]
Ôn Mạn sững người, cô quay lại và lập tức nhìn thấy Hoắc Thiệu Đình.
Anh ngồi ở một góc khuất, tay cầm ly rượu khai vị. Vẻ ngoài của anh vốn đã tuấn tú, nên một động tác đơn giản cũng toát lên khí chất ngời ngời.
Ôn Mạn không muốn dính dáng gì đến anh, nhưng cô càng không dám đắc tội với người đàn ông này.
Cô đành bước về phía anh.
“Luật sư Hoắc.”
Hoắc Thiệu Đình khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Ôn Mạn vừa yên vị, Hoắc Thiệu Đình liền nhìn thấy dấu kim tiêm mới trên mu bàn tay cô. Anh đoán là do trận dầm mưa đêm qua.
“Cô Ôn ăn tối chưa? Cùng dùng một chút nhé.”
Hoắc Thiệu Đình tỏ ra nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ suồng sã như lúc đưa danh thiếp ban nãy.
Ôn Mạn đặt tấm danh thiếp lên bàn, nói với vẻ hơi câu nệ: “Nhà hàng có quy định, trong giờ làm việc không được ăn cùng khách ạ.”
Hoắc Thiệu Đình lười biếng liếc nhìn tấm danh thiếp.
Anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Vậy sau khi tan làm thì sao? Cô Ôn có rảnh qua chỗ tôi uống một ly không?”
Ý tứ của anh đã quá rõ ràng.
Hẹn hò với anh, cô có thể nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại, không cần phải vất vả chạy vạy vì tiền nữa.
Chẳng qua cũng chỉ là trò chơi tình ái giữa nam và nữ. Hoắc Thiệu Đình nghĩ, Ôn Mạn đã từng qua lại với Cố Trường Khanh, chắc cũng không ngại có thêm một người khác.
Hơn nữa, hai lần ôm nhau trước đây, rõ ràng Ôn Mạn cũng có cảm giác.
Ôn Mạn không cần suy nghĩ.
Cô không hiểu tại sao Hoắc Thiệu Đình lại đột nhiên hứng thú, cứ dây dưa với cô mãi.
Cô hiểu rõ hoàn cảnh của mình, cố gắng lựa chọn từ ngữ để không làm phật lòng anh: “Luật sư Hoắc, chuyện của ba tôi, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ. Sau này tôi nhất định sẽ tìm cách báo đáp ân tình này.”
Hoắc Thiệu Đình có chút bất ngờ.
Anh hiểu ý cô rồi: Cô không muốn lên giường với anh.
Tiền bạc không thể lay chuyển được Ôn Mạn!
Thật ra, Hoắc Thiệu Đình cũng không phải nhất thiết phải là Ôn Mạn mới được. Chẳng qua là bị dáng vẻ chơi đàn của cô khơi gợi một chút, cộng thêm bản tính cố hữu của đàn ông, thứ gì chưa thật sự chiếm hữu được thì thỉnh thoảng vẫn thấy nhung nhớ.
Hoắc Thiệu Đình thu lại danh thiếp, tỏ ra vô cùng lịch thiệp, không hề tính toán.
Ôn Mạn khẽ nói lời cảm ơn, tư thế khiêm nhường đến mức hèn mọn.
Ngay lúc không khí đang lúng túng, Khương Duệ dắt theo một cô bé chừng mười sáu, mười bảy tuổi đi tới.
“Anh Thiệu Đình!”
Khương Duệ gọi một tiếng thân mật, hoàn toàn không có vẻ căng thẳng như những kẻ tình địch.
Hoắc Thiệu Đình ra hiệu, Khương Duệ mới cả gan ngồi xuống. Vừa ngồi, cậu ta liền giới thiệu em gái mình với Ôn Mạn: “Em gái tôi là Khương San, tài năng thiên bẩm đấy, chỉ thiếu một cô giáo piano đáng tin cậy thôi! Ôn Mạn, cậu nhận dạy nó đi!”
Những lời này khiến Ôn Mạn vô cùng khó xử.
Cái tâm tư nhỏ nhặt của Khương Duệ, Hoắc Thiệu Đình chẳng thèm để vào mắt. Anh rút ví ra, lấy hai ngàn tệ đặt lên bàn: “Cô Ôn có việc rồi, tôi không làm phiền nữa.”
Ôn Mạn vì phép lịch sự, tiễn anh ra đến cửa nhà hàng.
Hoắc Thiệu Đình không chút lưu luyến, ngồi vào xe, gật đầu với cô một cái rồi rời đi.
Vẻ cao sang, quý phái, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một kẻ đi tìm người “vui vẻ qua đường”.
You cannot copy content of this page
Bình luận