Nhà hàng đóng cửa lúc mười giờ.
Ôn Mạn bước ra ngoài, trời đã đổ mưa vừa.
Mưa lất phất, khiến mặt đường xám xịt trở nên loang loáng ánh đèn.
Ôn Mạn không mang ô, đành lấy túi xách che trên đầu, chạy khoảng hai trăm mét để trú dưới mái che của trạm xe buýt.
Quần áo trên người cô ướt sũng, tay run run cầm điện thoại gọi taxi. Trời mưa rất khó bắt xe, Ôn Mạn đợi mãi mà không thấy chiếc nào.
Bên kia trạm xe buýt.
Một chiếc Bentley màu vàng óng đỗ ven đường. Hoắc Thiệu Đình ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn Ôn Mạn.
Anh nhìn cô chạy trong mưa, quần áo ướt đẫm, cả người run lên bần bật.
Trên ghế phụ, Hoắc Minh Châu đang ngồi đó.
Hoắc Minh Châu đã nghịch điện thoại được một tiếng đồng hồ, cô ta buồn chán ngáp dài: “Anh, không phải anh nói muốn đưa em đi ăn khuya sao? Anh chọn cả tiếng rồi mà vẫn chưa được chỗ nào. Ủa, kia không phải bạn gái của Khương Thuỵ à?”
Hoắc Thiệu Đình khẽ lau vô lăng, lười biếng hỏi: “Bạn gái của Khương Thuỵ?”
Hoắc Minh Châu đập vào cửa xe: “Chính là cô gái xinh đẹp có cúp C đó! Anh, chúng ta cho cô ấy đi nhờ một đoạn được không?”
Hoắc Thiệu Đình tỏ vẻ khá miễn cưỡng: “Bạn gái của Khương Thuỵ, có tiện không?”
“Cô ấy bắt được xe rồi!” Hoắc Minh Châu đột nhiên tiếc nuối nói.
Hoắc Thiệu Đình nhìn sang.
Quả nhiên, một chiếc taxi màu xanh đã quay đầu, lướt qua xe của anh.
Bên cạnh, Hoắc Minh Châu đã tìm ra số của Khương Thuỵ rồi gọi đi.
[Khương Thuỵ, anh làm bạn trai kiểu gì vậy?]
[Lúc nãy tôi vừa thấy Ôn Mạn đấy.]
[Muộn thế này rồi mà anh không đến đón cô ấy à?]
Đầu dây bên kia, Khương Thuỵ cười hì hì cho qua chuyện: “À, là do thằng bạn trai này chưa làm tốt!”
Nghe thấy câu này, Hoắc Thiệu Đình khẽ nhếch môi.
Khương Thuỵ cũng thật không khách khí!
Hoắc Minh Châu lại nói với Khương Thuỵ vài câu rồi cúp máy.
Cô ta choàng lấy tay Hoắc Thiệu Đình, nũng nịu: “Anh, tiệc sinh nhật của em mời Ôn Mạn đến chơi piano được không? Cô ấy đang khó khăn, em trả cho cô ấy hai mươi nghìn tệ.”
Hoắc Thiệu Đình khởi động xe, nhàn nhạt nói: “Người ta chưa chắc đã chịu!”
Hoắc Minh Châu không tin.
Một lát sau cô ta mới nhớ ra: “Anh, không phải anh muốn mời em đi ăn khuya sao? Sao lại lái xe về nhà rồi?”
Hoắc Thiệu Đình rút một điếu thuốc, châm lửa.
Anh liếc nhìn em gái: “Em không phải đang giảm cân à? Còn nghĩ đến chuyện ăn khuya?”
Hoắc Minh Châu lập tức bị thuyết phục.
Cô ta lấy điện thoại ra, trò chuyện với Cố Trường Khanh, còn nói rằng đây là “có tình yêu uống nước cũng no”.
…
Chiều hôm sau, Hoắc Thiệu Đình về nhà chính để lấy một tập tài liệu.
Vừa xuống lầu đã nghe Hoắc Minh Châu la lên: “Anh, cô Ôn đó từ chối em rồi! Lạ thật, có hai mươi nghìn mà không kiếm!”
Hoắc Thiệu Đình mặc một bộ vest lịch sự, đang vội đi họp.
Nghe lời phàn nàn của Hoắc Minh Châu, anh dùng tập tài liệu gõ nhẹ vào đầu em gái, hừ khẽ một tiếng: “Cô ấy mà đồng ý thì đầu óc cũng có vấn đề giống em rồi.”
Hoắc Minh Châu tức giận, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ ấm ức: “Mẹ, mẹ xem anh lại bắt nạt con!”
Bà Hoắc đang ngồi tao nhã ở đại sảnh uống trà.
Bà mỉm cười nói với con trai cả: “Lần trước gặp cô Ôn mẹ đã thấy rất được rồi, không ngờ lại là bạn gái của Khương Thuỵ!”
Sự hiểu lầm trong đó, Hoắc Thiệu Đình không giải thích.
Anh nhếch môi cười: “Khương Thuỵ cũng mới đang theo đuổi thôi.”
Bà Hoắc đặt tách trà bằng sứ xương kiểu Anh xuống, nói như vô tình: “Tính tình cô Ôn dịu dàng hiền lành, mẹ lại thấy hợp với con hơn đấy.”
Hoắc Thiệu Đình thu lại vẻ mặt, gật đầu rồi rời đi.
Nhìn anh trai đi khỏi, Hoắc Minh Châu nép vào người mẹ, cô ta cẩn thận nói: “Anh hình như vẫn đang đợi người đó!”
Bà Hoắc cười nhạt.
Bà nói với con gái út: “Tính cách của anh con và người đó, số mệnh đã định là không thể đến được với nhau. Mẹ thấy cô Ôn kia có khả năng hơn nhiều.”
Hoắc Minh Châu sau một hồi kinh ngạc, tinh thần lại phấn chấn lên.
Suy nghĩ của cô ta đơn giản, trong đầu đã có một kế hoạch.
You cannot copy content of this page
Bình luận