Ôn Mạn bị Khương Thuỵ bám víu không buông, nên phải đến bệnh viện một chuyến.
Khương Thuỵ rất biết cách mè nheo, một vết thương nhỏ xíu mà nhất quyết ở lại bệnh viện suốt hai tiếng đồng hồ.
Lúc anh đưa Ôn Mạn về nhà đã là 9 giờ tối.
Tâm trạng Ôn Mạn rất tệ, nhưng cô vẫn xin lỗi Khương Thuỵ: “Hôm nay đã làm liên lụy đến cậu, xin lỗi cậu nhé Khương Thuỵ.”
Tâm trạng của Khương Thuỵ còn phức tạp hơn cô.
Anh vốn tưởng Ôn Mạn và Cố Trường Khanh chia tay rồi thì mình sẽ có cơ hội, nào ngờ giữa đường lại nhảy ra một Hoắc Thiệu Đình.
Dù Hoắc Thiệu Đình tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng chỉ mới đến một lát, ánh mắt của anh ta đã như muốn lột trần Ôn Mạn từ đầu đến chân. Khương Thuỵ đâu phải kẻ mù mà không nhìn ra.
Anh không dám công khai tranh giành với Hoắc Thiệu Đình.
Nhà họ Hoắc ở thành phố B có địa vị vượt trội, Hoắc Thiệu Đình lại là một nhân vật tàn nhẫn. Dù Khương Thuỵ thật lòng với Ôn Mạn, nhưng cũng không muốn kéo cả gia đình vào để hi sinh cho tình yêu của mình.
Khương Thuỵ nghiêng đầu nhìn Ôn Mạn.
Anh dùng một giọng đùa cợt để nói: “Cô Ôn Mạn, vài năm nữa nhỡ cả hai chúng ta đều độc thân, thì cô xem xét thử nhé.”
Sau lời bóng gió của Khương Thuỵ, Ôn Mạn ít nhiều cũng đoán ra được suy nghĩ của anh.
Cô không muốn làm hại Khương Thuỵ.
Ôn Mạn lắc đầu, cô nói: “Khương Thuỵ, đợi ba tôi ra ngoài, có lẽ tôi sẽ rời khỏi thành phố B. Tôi tạm thời không có suy nghĩ về phương diện đó.”
Khương Thuỵ lặng lẽ nhìn cô.
Anh đột nhiên bật cười, nụ cười trông đến là đáng yêu: “Tôi đùa với cô thôi! Tin thật à? Hơi lạnh rồi, cô mau lên nhà đi! Chuyện của bác trai cô cứ yên tâm, tôi sẽ nói thêm với ba tôi.”
Ôn Mạn cảm kích vì anh đã không vạch trần mọi chuyện.
Lúc Ôn Mạn xuống xe rời đi, Khương Thuỵ đột nhiên gọi cô lại: “Ôn Mạn!”
Ôn Mạn quay đầu nhìn anh.
Khương Thuỵ ngồi trong xe, vẫy tay với cô. Chẳng hiểu sao, mắt Ôn Mạn hơi cay cay.
Cô nhìn chiếc xe chạy đi xa rồi mới bước vào huyền quan.
Có lẽ bóng đèn đã hỏng, tầng một khá tối, Ôn Mạn lấy điện thoại ra định bật đèn pin.
Eo cô đột nhiên bị một vòng tay ôm chặt, môi cũng bị một bàn tay ấm nóng bịt kín.
Sau một hồi giằng co hỗn loạn, cô bị kéo vào cầu thang thoát hiểm.
“Ưm… Buông tôi ra!”
Như cô mong muốn, bàn tay người đàn ông rời đi, nhưng ngay sau đó, một vật ấm nóng khác lại áp lên môi cô.
Hơi thở đàn ông quen thuộc khiến Ôn Mạn sững sờ.
Là Cố Trường Khanh…
Ôn Mạn cắn mạnh rồi tát cho hắn một cái. Một tiếng “chát” vang lên, đèn đóm xung quanh cũng kỳ lạ bật sáng hết cả lên.
Ôn Mạn đã dùng hết sức lực, cô dựa vào tường, thở hổn hển như một con cá sắp chết.
Cố Trường Khanh mặt mày sa sầm.
“Cô tiện đến thế sao, ai cũng được phải không?”
Ôn Mạn ngẩng đầu lên, mắt nóng hổi.
Cô không giận mà còn cười: “Đúng! Tôi tiện! Ai cũng được trừ anh ra… Cố Trường Khanh, câu trả lời này anh hài lòng chưa?”
Sắc mặt Cố Trường Khanh càng thêm u ám.
Hắn vươn tay bóp chặt cổ Ôn Mạn, gân xanh trên trán nổi lên rần rật.
“Cô dám!”
“Tôi có gì mà không dám? Cố Trường Khanh, tôi bị anh hại thê thảm đến mức này rồi, còn có gì mà không dám nữa?”
Cố Trường Khanh đột ngột buông cô ra.
Hắn rút ra một bao thuốc, nhưng bao thuốc lại rỗng không. Hắn vò nát nó rồi ném xuống đất, xong ngước lên nhìn Ôn Mạn: “Rời khỏi thành phố B đi! Tôi sẽ mua cho cô một căn biệt thự, bác Ôn cũng sẽ không sao cả!”
Ôn Mạn tức đến run người.
Đôi môi cô run rẩy, chất vấn: “Anh sắp đặt tất cả những chuyện này chỉ để tôi làm nhân tình của anh sao? Cố Trường Khanh, anh thật độc ác!”
Cố Trường Khanh vẻ mặt lạnh nhạt: “Ôn Mạn, đối đầu với tôi không có lợi đâu! Tôi có rất nhiều cách để đối phó với cô.”
Dì Nguyễn xuất hiện ở cầu thang, tay cầm cây lau nhà.
Dì vung cây lau nhà đánh loạn xạ vào người Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh tự giữ thân phận, không hề động tay với một người phụ nữ.
Dì Nguyễn thở hổn hển, tức giận mắng.
“Thằng khốn! Mày mà còn dám quấy rối con bé Ôn Mạn nữa là tao đánh chết mày!”
Mắt Ôn Mạn ngấn lệ.
Dì Nguyễn quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Nhà chúng tôi không bán con gái.”
Đối diện, Cố Trường Khanh cười bạc bẽo.
Hừ! Không bán con gái…
You cannot copy content of this page
Bình luận