Ôn Mạn về đến nhà.
Dì Nguyễn đang thắp hương thì thấy cô về, trong mắt ánh lên một tia hy vọng.
Ôn Mạn với gương mặt trắng bệch, cô lắc đầu.
Dì Nguyễn thất vọng, muốn trách mắng vài câu nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, chỉ nói: “Quần áo ướt hết rồi, đi tắm đi kẻo cảm lạnh.”
Ôn Mạn gật đầu.
Cô tắm rửa, uống thuốc xong xuôi nhưng vẫn bị cảm, đầu óc choáng váng.
Mười hai giờ đêm, Bạch Vi gọi điện tới, không thể chờ đợi mà muốn biết kết quả.
Ôn Mạn khàn giọng kể lại mọi chuyện.
Bạch Vi kinh ngạc đến ngây người: “Hoắc Thiệu Đình là Liễu Hạ Huệ chuyển thế à? Ôm hôn đến mức đó rồi mà anh ta còn nhịn được? Ôn Mạn, có khi nào anh ta có vấn đề về sinh lý không?”
Ôn Mạn khẽ nói: “Không đâu, tớ cảm thấy rất bình thường!”
Bạch Vi lúc này mới yên tâm, cô lại động viên Ôn Mạn: “Chỉ cần anh ta không có bệnh, tớ không tin là không hạ gục được.”
Ôn Mạn cười khổ.
Cô hiểu rõ trong lòng, trừ khi Hoắc Thiệu Đình muốn, nếu không cô chẳng thể nào quyến rũ được anh.
Nói chuyện với Bạch Vi một lúc lâu, cúp điện thoại xong cô lại thiếp đi. Khi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Dì Nguyễn không có nhà, căn nhà yên tĩnh lạ thường.
Ôn Mạn cảm thấy trong người càng khó chịu hơn, cặp nhiệt độ mới biết mình đã sốt đến 39,5 độ.
Cô gắng gượng dậy ăn một chút, rồi bắt xe đến bệnh viện.
Bệnh viện rất đông, xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới đến lượt. Bác sĩ kê cho cô truyền nước.
Lúc Ôn Mạn được cắm kim truyền, đã là ba giờ chiều.
Mấy ngày nay bôn ba xuôi ngược khiến cô mệt mỏi rã rời, nửa tiếng sau đã dựa vào chiếc ghế đơn sơ mà thiếp đi.
Hoắc Thiệu Đình đưa mẹ đến bệnh viện lấy thuốc, lúc chuẩn bị rời đi thì tình cờ nhìn thấy Ôn Mạn trong phòng truyền dịch.
Ôn Mạn đang ngủ.
Mu bàn tay trắng nõn cắm kim truyền, gương mặt xinh đẹp trong lúc ngủ say có phần nhợt nhạt, trông vô cùng mong manh đáng thương.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Đình dừng lại thêm vài giây.
Bà Hoắc chú ý đến ánh mắt của con trai, bà nhìn theo, sau đó có chút mừng rỡ: “Thiệu Đình, con quen cô gái này à?”
Hoắc Thiệu Đình cất giọng nhàn nhạt: “Chỉ là duyên gặp mặt một lần.”
Bà Hoắc nói với con trai: “Lúc nãy mẹ định đăng ký khám bệnh, không ngờ thủ tục ở bệnh viện giờ phức tạp hơn xưa nhiều, may mà có cô bé này chỉ cho mẹ. Không ngờ con lại quen cô ấy, Thiệu Đình à.”
Hoắc Thiệu Đình bèn liếc nhìn Ôn Mạn một lần nữa.
Ôn Mạn vừa hay tỉnh lại.
Cô nhìn thấy Hoắc Thiệu Đình, quên cả kim đang cắm trên tay mà vội vàng đứng bật dậy. Ngay lập tức, đoạn dây truyền trong suốt chuyển thành màu đỏ tươi. Ôn Mạn nhíu mày kêu khẽ một tiếng, vội vàng ngồi xuống.
Hoắc Thiệu Đình nhíu mày.
Bà Hoắc rất có cảm tình với Ôn Mạn, bà nói với con trai: “Thiệu Đình, con ở lại đây với cô bé một lát đi! Một mình bị bệnh, trông tội nghiệp quá.”
Hoắc Thiệu Đình vốn không muốn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của mẹ, anh lại đồng ý.
Ôn Mạn thậm chí còn không kịp từ chối.
Hoắc Thiệu Đình đưa mẹ ra bãi đậu xe, tài xế đã đợi sẵn.
Bà Hoắc lên xe không nhịn được lại nói: “Mẹ thấy cô Ôn này rất được! Thiệu Đình, vài năm nữa con cũng 30 rồi, gặp được người tốt thì ổn định đi.”
Hoắc Thiệu Đình đút hai tay vào túi quần, cười nhạt.
Nếu mẹ biết Ôn Mạn là bạn gái cũ của Cố Trường Khanh, không biết mẹ còn nhiệt tình như vậy không?
Anh nói qua loa vài câu cho xong chuyện.
Bà Hoắc không ép được anh, chỉ biết thở dài trong lòng.
Hoắc Thiệu Đình quay lại phòng truyền dịch, Ôn Mạn đang thất thần ngồi đó.
Hoắc Thiệu Đình thừa nhận anh thích cơ thể của Ôn Mạn, đặc biệt là đôi chân thon dài trắng nõn ấy, cầm trong tay thưởng thức quả thực khiến người ta rung động.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Anh chỉ muốn xen vào cơ thể cô, chứ không muốn xen vào cuộc đời cô.
Hoắc Thiệu Đình ngồi xuống bên cạnh Ôn Mạn, cất giọng khá lạnh lùng hỏi: “Còn mấy chai nữa?”
Ôn Mạn không ngờ anh thật sự quay lại, cô cũng không dám đắc tội với anh, lí nhí trả lời: “Còn một chai nữa là xong ạ.”
Hoắc Thiệu Đình không nói gì, anh cúi đầu dùng điện thoại xử lý công việc.
Ôn Mạn không tìm được cơ hội để nói chuyện, dần dần lại ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, cô dường như nghe thấy Hoắc Thiệu Đình nói chuyện với y tá, rồi lại có một chiếc áo khoác được đắp lên chân cô, che đi đôi chân đang để trần của cô một cách kín đáo.
You cannot copy content of this page
Bình luận