Qua cửa sổ, một bóng đen bay ra từ dưới mái hiên và lao vút lên trời.
Troy từ từ mở cửa sổ gỗ, đôi mắt xanh của anh nhìn chằm chằm vào bóng người mảnh khảnh.
Cơn gió mạnh thổi tan những đám mây đen, ánh trăng đổ xuống.
Troy từ từ mở mắt ra, như thể anh đã nhìn thấy một điều gì đó không thể tin được.
Một đôi cánh trắng khổng lồ lướt qua bầu trời đêm, và cô gái bay dưới ánh trăng trông như một thiên sứ thánh thiện trong thần thoại, hay như nữ thần mặt trăng xinh đẹp trong truyền thuyết của các bộ lạc. Cô ấy sẽ đến vào giữa đêm để an ủi những linh hồn tội nghiệp bị ác mộng vây khốn.
Troy có thị lực rất tốt và vẫn có thể nhìn thấy một nửa hình bóng chói lọi của thiên thần ngay cả từ khoảng cách hàng trăm mét.
Khuôn mặt nàng lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo, trắng như tuyết, đôi cánh khổng lồ như hai chiếc quạt thánh xinh đẹp, bộ lông trắng như những mảnh mây, tỏa ra ánh sáng chói lòa đến mức không thể nhìn thẳng vào.
Troy ôm chặt ngực, nơi trái tim anh đau nhói.
Đây vừa là giấc mơ ngọt ngào vừa là cơn ác mộng đối với anh.
Giữa không trung, La Vi lặng lẽ quay đầu lại, cuối cùng cũng thả lỏng được trái tim đang treo lơ lửng.
Cô không ngờ thính giác của Troy lại nhạy đến vậy. Cô chỉ mở cửa sổ rất khẽ nhưng đánh thức hắn dậy.
May mắn thay, cô có trực giác rất nhạy bén về ánh mắt của người khác, nên cô có thể nhanh chóng chuyển màu sang trắng.
Trước đây La Vi dùng màu da nguyên bản vì cảm thấy màu đen thích hợp để ẩn nấp trong bóng tối, nhưng bây giờ bị phát hiện rôig, cô cảm thấy mình có chút thiển cận.
Đôi cánh đen đúng là rất tốt cho việcẩn náu, nhưng một khi bị phát hiện thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mặc dù đôi cánh trắng của cô rất nổi bật, nhưng nếu bị phát hiện, cùng lắm là cô sẽ nói rằng mình là sứ giả của một vị dã thần nhỏ bé nào đó, chẳng hạn như thần chim bồ câu hoặc thần chim mòng biển.
Trong lúc suy nghĩ về điều này, La Vi đã bay trở lại trường.
Một bóng người màu trắng tinh khiết từ bầu trời đầy sao hạ xuống vườn hoa hồng, mang theo một thân hình ánh sáng thuần khiết, khiến những bông hoa hồng mỏng manh e thẹn khép nụ lại.
Một con quạ với bộ lông đen tuyền đậu trên một cây liễu bên hồ, ghi lại cảnh tượng đó bằng đôi mắt đỏ rực, rồi bay về phía ký túc xá nam.
“Cộc cộc cộc.”
Kyle bị đánh thức bởi tiếng quạ mổ vào khung cửa sổ. Khi anh đứng dậy khỏi giường, ánh mắt u ám như muốn giết người.
“Súc sinh, tốt nhất là có việc quan trọng bằng không ta sẽ bóp chết ngươi!”
Anh ta sải bước tới, đẩy cửa sổ gỗ ra và bắt con quạ vào trong.
“Quạ quạ.” Con quạ kêu lên một tiếng khàn khàn, một bóng trắng lóe lên trong đôi mắt đỏ của nó.
“Cái quái gì vậy?”
Kyle nắm cổ con quạ, nheo mắt trái và mở to mắt phải, nhìn vào bên trong con ngươi giống như hạt đậu đỏ của con quạ, như thể anh ta đang nhìn vào một chiếc kính vạn hoa tinh xảo.
Một lúc sau, anh ta thả con quạ ra, đôi mắt tràn đầy vẻ phấn khích.
“Vậy thì đó không phải là huyết mạch của vu nữ, mà là huyết mạch thiên thần sao?”
“Hoàng tỷ thân yêu của ta quả thực rất biết kết giao bạn bè, nhưng chỉ kết bạn đơn thuần thì có ích gì chứ?”
Kyle siết chặt nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết: “Cô ta không biết thua kém ta bao nhiêu, cũng không biết ta có thể dễ dàng đoạt đi nhân mạch của cô ta như thế nào.”
Nhất là khi người đó là một cô gái trẻ không rành thế sự, chỉ cần anh ta thể hiện một chút địa vị và sự anh tuấn của mình, dành cho cô một chút sự thương tiếc, cô sẽ điên cuồng yêu anh ta.
Một khi anh đã nắm giữ được trái tim nhỏ bé, mỏng manh và thiếu thốn tình yêu của cô, cô sẽ vui vẻ làm bất cứ điều gì anh ta yêu cầu, ngay cả khi điều đó có nghĩa là ra lệnh cho cô cởi quần áo và quỳ xuống.
Giống như con gái của các quan đại thần ở ngoài cung điện.
Tuy nhiên, Kyle nhặt con quạ lên và nhìn nó lần nữa, trên mặt có chút nghi ngờ.
“Tại sao ta chỉ thấy cô ấy trở về mà không thấy cô ấy ra ngoài?”
“Quạ quạ.”
“Ngươi nói lúc đang trông chừng hoàng tỷ của ta ở bên ngoài, đột nhiên thấy trên trời có một tia sáng trắng, sau đó ngươi đuổi theo mới đến ký túc xá nữ?”
“Quạc.”
“Từ giờ trở đi, hoàng tỷ đã có Chad theo dõi. Ngươi vẫn nên phụ trách theo dõi La Vi.”
…
Đêm nay thực sự rất dài đối với một số người, như Kyle và Troy.
Nhưng đối với La Vi, chỉ cần nhắm mắt rồi mở ra là được. Còn chưa tỉnh ngủ, cô phải đến lớp học ma văn thuật.
Giáo sư Mike dành nửa giờ để giải thích cho họ về các ma văn tăng tốc độ và các ma văn thúc đẩy sinh nở, và để họ tự thực hành trên bàn cát trong thời gian còn lại.
Ông cũng giao cho họ một bài tập về nhà sau giờ học, yêu cầu họ làm cho một hạt giống nảy mầm và nở hoa trong vòng một tuần.
Giáo sư Mike là một ông già tinh ranh. Để đề phòng học sinh gian lận, ông đưa cho mỗi người một loại hạt giống khác nhau.
“Một số hạt giống trông giống nhau, nhưng màu sắc hoa chúng nở có thể khác nhau. Đừng cố lừa tôi bằng cách mua hoa ở chợ hoa. Một số hạt giống đã bị luộc và sẽ không nảy mầm.”
Ông gõ bàn và nói thẳng thừng: “Nếu hoa của ai nở sai, hoặc nếu những bông hoa đáng lẽ phải nở thì không, hoặc những bông hoa không thể nở thì lại nở, thì tôi sẽ trừ hết điểm của người đó!”
La Vi thầm tóm tắt trong đầu: không có điểm cộng cho việc trồng hoa, nhưng sẽ bị trừ điểm nếu không trồng hoa theo quy định.
Giáo sư Mike thực sự là một người thú vị.
Cô nhặt hạt giống hoa lên và đột nhiên nhớ đến một bài học mà cô đã học khi còn nhỏ.
Khi xưa, nhà vua phát cho mỗi người một thúng thóc giống đã luộc chín, yêu cầu họ gieo trồng. Đến khi thu hoạch, tất cả mọi người đều cống nạp đầy xe, trừ một cậu bé, người đã trung thực thú nhận rằng thóc giống không thể nảy mầm. Mọi người đều cười, chỉ có nhà vua là khen thưởng.
Đây là bài kiểm tra về lòng trung thực, sử dụng một túi hạt nấu chín để sàng lọc ra những người trung thực nhất.
Vậy, giáo sư Mike đang kiểm tra tính chính trực hay năng lực của họ?
Thế giới của người lớn có thể không giống với thế giới của trẻ em.
La Vi cất gọn gàng hạt giống và miếng sắt dùng để khắc ma văn vào túi vải, sau đó đứng dậy đi theo mọi người ra khỏi lớp học.
“La Vi , chúng ta cùng đi!”
Jean lại gần cô một cách thân thiết. Cô ấy là một quý cô đích thực. Điều duy nhất khác thường ở cô là cô thích ở gần những cô gái xinh đẹp.
La Vi từng thấy cô ấy dính lấy “ma nữ man rợ” ở lớp bên cạnh, một cô gái tóc ngắn tính tình rất nóng nảy. Cô ta đến từ Lưu vong thành ở phía bắc – một nơi đầy rẫy hỗn loạn và giết chóc.
Bây giờ, Jean đang bám dính lấy cô. Mỗi ngày cô ấy đều đến bên cạnh, nắm lấy cánh tay cô một lúc, như thể điều đó có thể hấp thụ năng lượng khiến cô vui vẻ cả ngày.
“Cô muốn đến căng tin trường hay ra ngoài ăn?” La Vi hỏi ý kiến cô.
Vì có bếp riêng ở tiểu viện trong nên cô hiếm khi đến nhà ăn của học viện, thỉnh thoảng cô mới đến để gặp Winnie và Balk.
Đáng chú ý là cửa hàng của Huggins đã may xong lô áo trắng tinh đầu tiên và gửi cho cô hai bộ. La Vi dự định sẽ mặc chúng vào chiều nay.
“Chúng ta ra ngoài thôi.” Jean nói, vui mừng như chim sổ lồng :”Hôm qua mẹ tôi gửi thêm cho tôi một túi vàng. Tôi có thể ăn ở Escore thêm một tháng nữa!”
“Được rồi, vậy chúng ta cùng đến tiệm bánh ngọt Escore nhé.” La Vi rất vui khi thu hút thêm khách hàng cho cửa hàng của mình.
Hai người vừa cười vừa nói rời khỏi tòa nhà dạy học. Vừa bước vào sân đấu kiếm, một con quạ quen thuộc bay về phía họ. Jean sợ đến mức che miệng hét lên.
“Toby, dừng lại đi, ngươi lại bay loạn nữa rồi!”
Một chàng trai cao lớn tóc hạt dẻ chạy theo con quạ, khi nhìn thấy La Vi, vẻ mặt anh ta đột nhiên hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Thật trùng hợp, lại gặp học muội ở đây.”
You cannot copy content of this page
Bình luận