Danh sách chương

 

“Tôi thấy một số phương pháp dùng khói làm hương liệu, rất tuyệt. Dùng khói thuốc để thụt tháo cũng là một phương pháp phổ biến được ưa chuộng.”

Một học sinh cùng lớp : “Ọe.”

Vẻ mặt của giáo sư Phil vẫn không thay đổi: “Phương pháp cụ thể là thổi khói vào hậu môn, có thể kích thích đường hô hấp và điều trị một số bệnh về hô hấp…”

La Vi nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ xem quyết định ở lại ngôi trường này của mình có đúng đắn hay không.

Các bạn trong lớp cũng mang vẻ mặt trầm mặc, liên tục giãy giụa giữa cơn đói và cơn buồn nôn.

Thụt tháo là một trào lưu trong giới quý tộc. Nhiều tiểu thư quý tộc thích thụt tháo sau bữa trà chiều, và các quý tộc cao cấp cũng thích thụt tháo sau bữa ăn.

Louis XIV, một vị hoàng đế nổi tiếng có mùi hôi trong lịch sử phương Tây, chỉ tắm bảy lần trong đời, nhưng lại thụt tháo hơn hai nghìn lần.

Vào thời đại này, bất kỳ ai chưa từng thụt tháo sẽ cảm thấy xấu hổ khi tự nhận mình là quý tộc.

Nhưng vấn đề là các học sinh trong lớp còn quá nhỏ. Bọn họ chưa được tiếp xúc với loại dụng cụ đó. Mặc dù đôi khi bọn họ nghe bố mẹ nói muốn thụt tháo, nhưng bọn họ chưa bao giờ được trải nghiệm!

Điều quan trọng nhất là khi Giáo sư Phil giao bài tập về công thức liệu pháp hương thơm, ông ta không nói rằng bài tập đó sẽ được dùng để pha chế thuốc thụt tháo, vì vậy tất cả đều làm bài rất cẩn thận.

Bây giờ mọi người đều biết rằng nước hoa/thuốc hít/thuốc mỡ do bạn tự làm có thể dùng để thụt tháo!

Hoàn toàn không thể chấp nhận được!!!

Trên thực tế, nếu suy nghĩ kỹ một chút, có thể hiểu tại sao lại như vậy, vì đây là lớp học về dược.

Công thức hương phương được giao trong lớp dược sĩ sao lại dùng để làm nước hoa được? Chắc chắn là liên quan đến việc chữa bệnh!

Chỉ là mọi người đều vui mừng khi nhận được gia vị đến nỗi họ không nghĩ đến chuyện này.

La Vi nhìn vào nước súp trong thìa, cô cảm thấy mình sẽ không bao giờ có thể nhìn thẳng vào thịt đông nữa.

Cô lấy khăn tay ra, đổ hết nước trong thìa ra, lau sạch rồi cất lại vào hộp thiếc.

“Ọc.”

Một tiếng bụng kêu dài và to vang lên gần đó.

Âm thanh lớn đến nỗi ngay cả giáo sư Phil ở bục giảng cũng nghe rõ. Ông dừng giảng bài và nhìn xuống.

Các bạn trong lớp cũng quay đầu lại nhìn nữ sinh phát ra âm thanh đó với vẻ mặt kinh ngạc.

Thật dũng cảm!

Nội dung kinh tởm, buồn nôn như vậy cũng không làm dập tắt ham muốn thèm ăn của cô. Cô thèm ăn đến thế sao!

Ánh mắt của các bạn cùng lớp vừa ghen tị vừa kỳ lạ.

La Vi quay đầu lại, thấy bạn học nữ vội vàng rời mắt khỏi tay mình, lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng.

Mọi người cứ nhìn chằm chằm vào nữ sinh. Cô gái vừa xấu hổ vừa bực mình, buông tay xuống, lớn tiếng nói: “Tôi chỉ đói và chóng mặt thôi, thì sao chứ?”

“Các ngươi không đói sao?”

“Các ngươi không muốn ăn sao?”

Nữ sinh liên tiếp hỏi ba câu, rồi tuyệt vọng nhìn La Vi : “Bạn yêu, bạn có thể cho tôi ăn thử một miếng hương đông của bạn được không? Tôi thật sự không nhịn được.”

Không khí trong lớp học trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, tất cả học sinh đều im lặng hướng sự chú ý về phía La Vi .

La Vi liếc nhìn giáo sư Phil, thấy ông không ngăn cản mình nên đẩy chiếc hộp về phía bạn học nữ.

“Tất nhiên rồi, mời bạn thưởng thức.”

Mặt bạn nữ sinh đỏ bừng, thực ra khi vừa nói xong đã hối hận ngay, nhưng thấy La Vi thật sự đồng ý, cô lại cảm thấy như heo chết không sợ nước sôi.

“Cảm ơn La Vi, tôi hứa chỉ ăn một miếng thôi.”

Cô không thể chờ đợi để mở hộp, dùng thìa múc một miếng thạch rồi nhanh chóng cho vào miệng.

Miếng hương đông thơm lừng tan chảy trong miệng. Cắn nhẹ, lớp thạch giàu collagen trượt và nảy giữa các kẽ răng. Khi lưỡi lướt qua, bạn có thể cảm nhận được hương vị đậm đà và phong phú. Đây đơn giản là sự tận hưởng tuyệt đỉnh cho vị giác của bạn.

Thịt của miếng hương đông không chỉ không tanh mà còn rất thơm. Muối được thêm vào, tạo nên độ mặn vừa phải và không hề đắng.

Cô gái nhai cẩn thận, từ từ tan ra nhờ hơi ấm trong miệng, vẻ mặt hài lòng như thể vừa ăn được một món sơn hào hải vị.

Không hổ danh là hương đông, mùi thơm, vị ngon và hương vị tuyệt vời. Nó là sự kết hợp ba chiều của khứu giác, vị giác và xúc giác, và cực kỳ ngon!

“Ực ọc”

Đây là âm thanh nuốt nước bọt.

“Ục ục”

Đây là tiếng bụng đang sôi.

Lớp học dường như đã biến thành một cánh đồng lúa vào ban đêm, với tiếng ếch kêu không ngừng.

Ăn xong một thìa hương đông, bạn học nữ liếm môi thỏa mãn rồi trả lại hộp cho La Vi.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” La Vi mỉm cười thân thiện.

Nữ sinh đáp lại bằng nụ cười biết ơn, sau đó đứng dậy, nhìn lên bục giảng và cúi đầu: “Em xin lỗi thầy, em đã vi phạm kỷ luật lớp, thầy có thể trừ điểm của em .”

Giáo sư Phil thở dài: “Thầy có thể hiểu. Ngồi xuống và lần sau đừng làm thế nữa.”

Đây chính là ý nghĩa của việc không trừ điểm.

“Cảm ơn giáo sư!” Nữ sinh cúi chào lần nữa rồi ngồi lại xuống ghế.

Trong thời gian còn lại, Giáo sư Phil yêu cầu mọi người mở tất cả các cửa ra vào và cửa sổ, nghỉ ngơi rồi tiếp tục bài giảng.

Khi không khí trong lành tràn vào, mùi gia vị biến mất và cơn thèm ăn của các sinh viên cũng dần giảm bớt.

Chuông reo, trưa đã đến.

Các sinh viên reo hò, cất đồ dùng học tập và chuẩn bị tấn công căng tin.

“La Vi , đợi tôi với!”

La Vi bị gọi lại ở cửa lớp học, và bạn học nữ đã nếm thử hương đông trong lớp đã đuổi kịp cô.

“Tôi tên là Jean Ferguson, La Vi, cảm ơn cô vì việc cô vừa làm.” Jean vén váy lên, hơi cong đầu gối và chào cô.

“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” La Vi cũng vén váy lên chào hỏi.

Jean lắc đầu: “Cô không biết đâu, lúc đó tôi bắt đầu đau bụng. May mà tôi ăn một miếng hương đông, nếu không thì tôi đã ngất xỉu vì đói rồi.”

La Vi ngạc nhiên: “Sao cô lại đói đến mức vậy?”

Khuôn mặt thanh tú của Jean hơi ửng hồng: “Dạo này tôi ăn kiêng để giảm cân. Hôm qua tôi chỉ ăn một quả táo. Sáng nay thức dậy bụng khó chịu, nên trong giờ học, ngửi thấy mùi thơm là tôi không kiềm chế được.”

La Vi lo lắng nói: “Ăn kiêng không tốt cho sức khỏe đâu, Jean, cô đã gầy lắm rồi, không cần phải giảm cân nữa.”

Jean buồn bã nói: “Nhưng eo tôi vẫn còn rất to, chiếc áo nịt ngực mới mua không vừa.”

Nhìn thấy vòng eo nhỏ đến mức đáng sợ của Jean, La Vi lắc đầu nói: “Vòng eo của cô rất thon, chắc chắn là do áo nịt ngực quá nhỏ. Thay ngay đi. Nếu cứ mặc áo nịt ngực quá chật, xương sườn sẽ bị chèn ép gây biến dạng và đâm vào nội tạng trong khoang bụng.”

Sắc mặt Jean tái nhợt: “Thật sự đáng sợ như vậy sao?”

“Còn đáng sợ hơn nữa. Nếu eo quá nhỏ, việc sinh nở sẽ khó khăn, thai phụ dễ bị băng huyết mà tử vong.” La Vi nghiêm túc nói.

Jean sợ hãi run lên: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, bạn yêu, tôi sẽ cởi áo nịt ngực ngay!”

Cô ấy nhấc váy lên và chạy xuống cầu thang như thể đang chạy đua với tử thần.

La Vi nhìn bóng lưng cô, thở dài rồi chậm rãi đi xuống.

“La Vi , La Vi!”

Ngay khi cô bước xuống cầu thang, một vài bạn cùng lớp đã vây quanh cô.

“La Vi , cô có thể bán cho chúng tôi hương đông của cô được không?”

Bên cửa sổ lớp học, Athena nhìn cảnh tượng bên dưới rồi bóp nát cây nến thơm trong tay.

“Athena, tại sao cô lại phải chống lại cô ấy? Cô ấy có làm gì cô đâu, phải không?”

“Không, cô ta đang cản đường tôi,” Athena nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta rất, rất, rất phiền phức. Cô ta phiền phức đến mức tôi muôn xé nát khuôn mặt cô ta.”

Cô ném cây nến thơm đã vỡ xuống đất, dùng ngón chân giẫm nát thành bùn, rồi quay lại lạnh lùng hỏi người phía sau: “Sao lại cho con khốn đó điểm cao thế?”

Hết Chương 35: Cho tôi một miếng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page