Danh sách chương

Sau khi tận mắt chứng kiến ​​ngọn lửa do Giáo sư Moses phun ra, thế giới quan duy vật kiên định của La bắt đầu sụp đổ.

Cô nhìn chằm chằm vào cây đũa phép của Giáo sư Moses, tâm trí cô giằng xé giữa lương tâm và ham muốn của mình.

Có phải là do cây đũa phép có vấn đề không?

Có cơ chế nào bên trong không, hay có loại nhiên liệu hóa học dùng máy đánh lửa nhỏ?

Nhưng cô không dám hỏi những câu hỏi này.

Sau khi chứng kiến ​​màn ảo thuật này, mọi người xung quanh lại phấn khích và hăng hái vung vẩy những thanh gỗ trên tay.

Giáo sư Moses trả lại chỗ cho học viên và yêu cầu họ tiếp tục thực hành.

La Vi nắm chặt đũa phép, nửa phút sau, chuẩn bị tinh thần, lại niệm chú ngữ.

“Hự.”

Ngọn lửa lại bùng lên, và một chùm lửa nhảy múa trên đầu đũa phép của cô như một bông hoa đỏ đung đưa.

Mọi người xung quanh đều nhìn với ánh mắt ghen tị, Giáo sư Moses cũng nhìn sang.

“Con có năng khiếu phép thuật rất lớn, có thể học phép thuật nhanh như vậy”, cô ấy nói một cách tán thành. “Luyện tập chăm chỉ, và con có thể trở thành một pháp sư cao cấp trong tương lai”.

“Ồ, một pháp sư cao cấp!” Các bạn cùng lớp nhìn La Vi với vẻ háo hức ngày càng tăng.

Nhiều học viên phép thuật cả đời chỉ có thể trở thành pháp sư sơ cấp, thậm chí không thể vươn tới pháp sư trung cấp, chứ đừng nói đến việc trở thành pháp sư cao cấp.

Nếu bây giờ kết bạn với La Vi, chẳng phải sau này sẽ có một người bạn là pháp sư cao cấp sao?

Nhận thấy cách mọi người nhìn mình đã thay đổi, La Vi đã hiểu ra lý do.

Trong cuốn sách “Bài ca của Aldrich”, cô biết địa vị của pháp sư cao đến mức nào, họ sẽ trở thành khách danh dự trong các gia đình hoàng gia của nhiều quốc gia khác nhau, các pháp sư tập sự thậm chí sẽ được trao tặng danh hiệu quý tộc ở một số quốc gia nào đó.

Họ thậm chí không phải tuân theo luật pháp, không phải trả thuế và không phải vào tù nếu giết người.

Họ chỉ cần tuân thủ Giao ước Phép thuật, một hiệp ước do một pháp sư thánh thiện lập ra, và tất cả các pháp sư phải tuân thủ theo các quy tắc của ông ta.

Theo truyền thuyết, Aldrich là một pháp sư thánh thiện đã một mình xua đuổi lũ quái vật trên lục địa Tây Nguyên và thành lập nên một vương quốc loài người mới tại đây.

Một nửa số gia đình hoàng gia ở Tây Nguyên tự nhận mình là hậu duệ của Aldrich.

Nếu cô có thể trở thành một pháp sư, tội mạo danh quý tộc sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho cô cả.

Địa vị một pháp sư thì cao hơn nhiều so với một quý tộc.

Nói cách khác, nếu nguyên chủ không bị bại lộ quá nhanh, nếu có thể kiên trì thêm một chút, đợi học viện phát hiện ra tài năng của cô, đợi trở thành một pháp sư, cuộc sống sẽ hoàn toàn khác.

Cô ấy không cần phải chết, nhưng thật không may, thần linh không cho cô ấy thời gian để trưởng thành.

La Vi cảm thấy cay đắng trong lòng, đó chính là cảm xúc còn sót lại trong cơ thể này.

Cuối cùng, cô không thể quay lại.

Cô thở dài, đọc thần chú thêm vài lần nữa rồi cất cây đũa phép đi.

Bởi vì Giáo sư Moses đã nói, học viên ma pháp mới tiếp xúc với ma pháp không nên sử dụng quá nhiều ma lực trong một ngày, nếu không sẽ bị suy nhược cơ thể và có cảm giác ngứa ran ở đầu.

Là người đầu tiên thi triển thành công ma chú, La Vi hiện có thể rời khỏi lớp học.

Trước khi rời khỏi lớp học, cô nhận được ánh nhìn phẫn nộ từ phía đối diện.

Đó là Vina, cô ta đang nhìn cô chằm chằm với vẻ ghen tị và oán giận hiện rõ trên khuôn mặt.

La Vi giả vờ không nhìn thấy, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi lớp học.

Nhìn thấy có người đã tan học, các học sinh trong lớp bắt đầu mất kiên nhẫn, có người không cảm ứng được nguyên tố ma pháp, suýt nữa thì bật khóc.

“Đừng lo lắng.” Giáo sư Moses nói :”Một số người không thể cảm nhận được các nguyên tố ma pháp. Có thể là do thể chất của các em không phù hợp với thuộc tính hỏa.”

“Đừng lo, đến giờ ta sẽ cho tan học.”

Bên kia, La Vi lại đi tới thư viện.

Dạo này cô đã trở thành khách quen của thư viện. Cô hay đến đây để chấm công vào mỗi buổi chiều, và người quản lý ở cửa thậm chí còn biết mặt cô.

“La Vi lại tới đây để mượn sách à?”

“Nếu hôm nay không mượn sách thì hôm nay cứ ở đây đọc sách vậy.”

La Vi đi vào lấy ra mấy quyển sách liên quan đến ma pháp, muốn biết nhiều hơn về ma pháp trong thế giới này.

Khu vực đọc sách nằm ngay cạnh cửa sổ. Khi đọc sách chán, cô có thể ngắm bãi cỏ và cây thông bên ngoài cửa sổ. Cô rất thích nơi này.

Vào ba giờ chiều, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên vào thư viên, làm cho khung cảnh trở nên ấm áp.

Phải đến khi bụng cô kêu vài tiếng cô mới nhận ra mình đói.

Nhưng khi nghĩ đến món súp sệt và thịt nướng còn sống nguyên đẫm máu trong căng tin, cơn thèm ăn của cô bỗng nhiên giảm bớt đôi chút.

Cô định đi mua bánh mì. Nó rẻ và có thể thỏa mãn cơn đói hiện tại của cô.

La Vi sờ vào hai đồng bạc còn lại trong túi và đưa ra một quyết định khó khăn.

Một đồng bạc có thể đổi được một trăm đồng, ba đồng có thể mua được một ổ bánh mì cứng, năm đồng có thể mua được một ổ bánh mì mềm. Tính toán như vậy, nàng có thể sống lâu.

Nhưng cô không thể tiếp tục sống như vậy, ngày nào cũng ăn bánh mì. Thỉnh thoảng, cô phải đến căng tin trường và gọi một phần thịt bò mềm, món ăn ưa thích của sinh viên quý tộc. Một phần có giá trị bốn mươi đồng xu.

Ngoài ra, quần áo của cô đã bẩn cần thuê người giặt chúng. Cô cũng cần thuê người mang nước nóng lên phòng mỗi buổi sáng và buổi tối. Cô cũng cần mua một con ngựa cho bài học cưỡi ngựa vào ngày kia…

Cuộc sống này thật khó khăn, nếu Barton không đến tìm cô, cô sẽ thực sự bị bại lộ!

La Vi vừa đi ra khỏi trường vừa suy nghĩ điều gì đó.

Khi cô đi ngang qua quảng trường của trường đại học, đột nhiên có một con quạ ngậm đá quý bay đến lao vào tay cô.

“Ồ, xin lỗi, nó không làm cô bị thương chứ?”

Một chàng trai đẹp trai tóc hạt dẻ bước nhanh tới với vẻ mặt xin lỗi.

“Đây là con quạ của anh sao?” La Vi đưa con quạ trả lại cho thiếu niên :”Giữ chặt nó, đừng để nó chạy mất nữa.”

“Nó là của tôi.” Thiếu niên tóc hạt dẻ nhận lại con quạ :”Nó là thú triệu hồi của tôi. Nó thích những thứ sáng bóng và luôn lấy trộm đá quý trên thắt lưng của tôi. Một khi tôi tìm thấy nó, nó sẽ bay loạn lên.”

“Không sao, lần sau nhớ chú ý hơn.”

“Tôi thực sự xin lỗi, tiểu thư. Viên đá quý này có thể được coi là lời xin lỗi của ta được không?” Thiếu niên lấy viên ngọc từ mỏ quạ ra đưa cho cô.

La Vi mỉm cười từ chối :”Không, nó không gây hại gì cho tôi cả.”

Thiếu niên nài nỉ :”Xin cô hãy nhận lấy, nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy đến mức không thể an tâm được”.

“Thật sự không cần đâu.” La Vi lùi lại một bước :”Con quạ của anh rất đáng yêu, hãy đưa viên ngọc cho nó đi.”

“Nhưng……”

“Cứ coi như đây là món quà ta tặng nó đi.” La Vi cong mắt nhìn con quạ :”Coi như ta nhận được viên ngọc này và đem tặng nó, được không?”

Thiếu niên do dự một lúc rồi ôn nhu nói: “Vâng, thưa quý cô tốt bụng, tôi tên là Kyle Rossetti, tôi là học viên cao cấp trong lớp ma pháp triệu hồi. Tiểu thư có thể cho tôi biết tên không?”

“Thì ra anh là tiền bối của khoa cao cấp. Tôi tên là La Vi, là ma pháp sư sơ cấp.” La Vi cúi đầu xin lỗi: “Tôi còn có chuyện khác phải làm, tiền bối, lần sau chúng ta nói chuyện được không?”

“Được rồi, lần sau chúng ta nói chuyện nhé.” Kyle khéo léo tránh sang một bên.

La Vi lại mỉm cười xin lỗi rồi nhanh chóng rời khỏi quảng trường.

Cô đang đói đến mức chỉ muốn mua một miếng bánh mì.

Phía sau, vẻ mặt ôn hòa của Kyle từ từ biến mất, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo u ám.

“Vô dụng.” Anh ta bóp chặt con quạ trong tay :”Ngay cả một viên đá quý cũng không đưa được.”

Thật tiếc lọ chất độc anh đã ngâm cả buổi sáng.

Con quạ vùng vẫy kêu hai tiếng, vỗ cánh thật mạnh.

Kyle lạnh lùng nhìn nó giãy dụa. Sau hơn mười giây, anh ta nới lỏng ngón tay và nói :”Đi nói với Chad rằng người phụ nữ đó đã ra khỏi trường. Bảo anh ta giết cô ta bên ngoài trường.”

Con quạ kêu hai tiếng rồi bay đi như thể đang chạy trốn để bảo toàn mạng sống.

Hết Chương 9: Thế giới quan sụp đổ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page