Tô Ba Ba lần lượt quan sát kỹ từng bộ đồ trong tay các thí sinh. Nhận thấy không có gì bất thường, cô ấy mới tạm yên lòng. Hiện tại, chỉ còn Mộc Vũ là chưa quay trở lại. Tô Ba Ba hơi nghiêng người, ngó vào trong trung tâm thương mại. Qua thêm vài phút nữa, cuối cùng cũng thấy Mộc Vũ sải bước nhanh chóng quay về.
Ánh mắt Tô Ba Ba vô thức liếc xuống tay cô, thấy Mộc Vũ rất cẩn thận dùng một túi mua sắm kín đáo để đựng món đồ đã chọn. Không nhìn ra được cô chọn gì. Càng khiến lòng Tô Ba Ba thêm nôn nóng, đầy tò mò: “Không biết Mộc Vũ sẽ chọn loại trang phục nào cho Kim Duyệt?”
Mộc Vũ không nói một lời, đi thẳng tới trước mặt Kim Duyệt, đặt túi mua sắm vào tay cô ta rồi lặng lẽ đứng sang một bên, thái độ điềm nhiên đến lạnh lùng.
Kim Duyệt siết chặt túi đồ trong tay, trong lòng như có ngàn mối tơ vò. Sau khi làm ra chuyện kia, cô ta quả thực có chút hối hận… Nhưng mỗi lần nghĩ đến mẹ, cô ta lại càng kiên định: Nếu cho làm lại, cô ta vẫn sẽ chọn y hệt như thế.
Kim Duyệt nắm chặt tay cầm túi, như thể chỉ có vậy mới giúp mình lấy đủ dũng khí, để tiếp tục đứng trước mặt Mộc Vũ mà không run rẩy.
Lúc này, Tô Ba Ba thấy các cô gái đã lần lượt chọn xong, liền vung tay ra hiệu, giọng nhanh chóng trở lại vẻ chuyên nghiệp và hùng hồn của một người dẫn chương trình: “Đi thôi, các công chúa! Hãy để chúng tôi thấy những chiếc váy dạ hội lộng lẫy của các em nào!”
Mấy cô gái đồng loạt reo lên phấn khích, cùng nhau chạy về phía phòng thay đồ.
Vào đến nơi, Kim Duyệt vẫn còn siết chặt túi trong tay. Cô ta do dự vài giây, cuối cùng mới rất chậm rãi mở túi ra.
Và chỉ trong một cái liếc mắt… Cả người Kim Duyệt như bị hóa đá.
Biểu cảm đông cứng, ánh mắt chết lặng, như thể vừa bị dội thẳng một gáo nước lạnh từ đầu tới chân.
Hành vi của Kim Duyệt, các cô gái khác đều thấy rõ mồn một. Ai nấy đều rất tò mò, không biết Mộc Vũ sẽ chọn bộ đồ thế nào cho cô ta.
Đặt mình vào vị trí Mộc Vũ, ai cũng nghĩ: Nếu là mình, chắc chắn không thể bình tĩnh được như thế. Chính vì vậy, Mộc Vũ mới khiến người ta cảm thấy sâu không lường được, càng khiến người khác mong ngóng được thấy cô chọn gì.
Trong phòng thay đồ, khi mọi người đang vừa thay quần áo vừa liếc trộm Kim Duyệt,
họ phát hiện cô ta cứ đứng trơ như tượng, hoàn toàn bất động. Ngay lập tức, một nhóm cô gái xúm lại vây quanh.
Trong số đó, Ellie là người phản ứng mạnh nhất. Cô ta giật phắt túi mua sắm trong tay Kim Duyệt, ngó vào bên trong một cái lập tức hét lên thất thanh, biểu cảm trên mặt tái mét như tro tàn.
Cú phản đòn như thế… Vẫn không đè bẹp nổi đối thủ này sao? Mộc Vũ… đúng là kiểu ‘tiểu cường đánh mãi không chết’!”
Lâm Viễn Dao, cố làm ra vẻ thờ ơ cũng liếc trộm vào bên trong chiếc túi. Chỉ một cái nhìn, sắc mặt cô ấy cũng khẽ biến đổi.
Trước đây, Mộc Vũ thắng vòng chụp ảnh, Lâm Viễn Dao ngoài mặt phục, trong lòng thì không phục chút nào. Nhưng lần này… Cô ta thực sự tâm phục khẩu phục.
Mộc Vũ đúng là đối thủ mạnh. Có thể nghĩ ra chiêu độc đáo đến thế… vừa trả thù được Kim Duyệt, lại còn có cơ hội xoay chuyển cục diện!”
Ellie nghiến răng, bất ngờ quát lớn: “Cô không thể mặc thứ đó ra ngoài đâu! Quá nhục nhã!
Dù sao nhóm các cô cũng đang có điểm thấp nhất… Thôi thì rút lui đi cho rồi!”
Cả phòng bỗng chốc im bặt. Các cô gái đều dừng tay, quay đầu nhìn về phía họ. Kim Duyệt đứng im một lúc, rồi bất ngờ giật lại túi mua sắm từ tay Ellie, rút thẳng món đồ bên trong ra.
Cả phòng nín thở. Một bộ đồ bơi hai mảnh – bikini đen tuyền – đập vào mắt tất cả.
Ellie nhìn thấy cảnh đó, mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta siết chặt tay, nghiến răng chửi rủa khẽ: “Tôi bảo cô bỏ cuộc, cô nghe rõ không hả? Cô đã nhận tiền của tôi, thì phải làm việc cho tôi!”
Lời vừa dứt, Kim Duyệt ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch hiện rõ vẻ tổn thương và tuyệt vọng: “Việc cô yêu cầu… tôi đã làm rồi!”
Nói xong, Kim Duyệt không chút do dự cởi hết toàn bộ quần áo trên người, vừa run rẩy vừa mặc bộ bikini vào.
Dù trong nhiều cuộc thi sắc đẹp vẫn có phần thi áo tắm, nhưng ít ai dám chọn bikini – chỉ hai mảnh vải mỏng manh, phô bày quá nhiều cơ thể.
Trong một cuộc thi như thế này, nếu được chọn, không ai dại gì tự làm mình nổi bật theo kiểu đó, nhất là khi tất cả thí sinh còn lại đều ăn mặc kín đáo, lịch sự… điều này khiến người ta dễ nghĩ rằng: “Cô ta sẵn sàng bất chấp mọi thứ để gây chú ý.”
Kim Duyệt có làn da trắng như sứ. Khi mặc bộ bikini này, toát lên vẻ gợi cảm và mê hoặc. Cộng thêm chiếc vòng cổ bạch kim mà Mộc Vũ tinh ý chọn lựa… mặt dây chuyền hồng ngọc đỏ rực rủ dài xuống trước ngực, lấp ló giữa hai bầu ngực đầy đặn, càng khiến người ta không khỏi suy nghĩ mông lung.
Lâm Viễn Dao nhìn thấy cảnh đó, âm thầm thở dài một tiếng. Lý Thiếu Long chọn cho cô ấy một bộ váy công chúa bằng vải chiffon, có cổ chữ V rộng, vừa ngây thơ lại phảng phất vẻ gợi cảm, có thể nói là rất hợp với khí chất của cô.
Nhưng khi đứng cạnh Kim Duyệt mặc bikini, cô bỗng trở nên mờ nhạt vô cùng, như đốm lửa đom đóm giữa ánh mặt trời rực rỡ.
Mấy cô gái còn lại ai nấy sắc mặt cũng không dễ coi, thầm hối hận: “Biết thế đã nhắc khéo bạn cùng nhóm chọn bikini rồi!”
Giờ chỉ có Kim Duyệt mặc đồ bơi, rõ ràng nổi bật như hạc giữa bầy gà! Các cô liếc nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng, Lâm Viễn Dao là người đầu tiên bước ra sân khấu. Nếu để Kim Duyệt ra trước, phần biểu diễn của mình càng không có cửa tỏa sáng. Bốn cô gái còn lại cũng có chung suy nghĩ, nên lần lượt kéo nhau bước ra.
Lúc này, Kim Duyệt cắn chặt môi, sắc mặt vẫn trắng bệch, hai chân run rẩy.
Cô ta vốn chỉ tham gia vì số tiền thưởng từ hợp đồng dành cho quán quân, chứ chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần phải mặc thứ hở hang như vậy.
Giây phút này đây, cô ta bỗng chợt hiểu ra. Tâm trạng của Mộc Vũ khi phải mặc chiếc váy bầu lên sàn catwalk lúc trước… nỗi ngượng ngùng, xấu hổ, tủi thân và bất lực… dồn dập trào lên.
Kim Duyệt cay mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống vì tủi thân.Nghĩ đến người mẹ đang nằm trên giường bệnh, cô ta lau nước mắt thật mạnh, hít một hơi thật sâu, cắn răng bước ra khỏi hậu trường.
Khi Kim Duyệt bước lên sàn catwalk trong bộ bikini đen, cô ta lập tức trở thành tâm điểm của toàn bộ sân khấu. Mọi người đều nín thở nhìn theo mỹ nhân có làn da trắng như tuyết và đôi chân dài miên man đang bước tới, gợi cảm đến nghẹt thở.
Vạn Nhận nuốt khan một ngụm nước bọt, còn cố làm ra vẻ nghiêm túc, giơ tay che mắt Liên Minh rồi nói như thật: “Cảnh này không dành cho trẻ em.”
Liên Minh hất tay anh ta ra, bật cười mắng: “Biến đi, lão già háo sắc, chỉ sợ có lòng mà lực bất tòng thôi!”
Bên cạnh, Ngô Bác và Phí Đông Minh cũng cười mờ ám. Họ thầm nghĩ: Buổi thi hôm nay thật quá thành công, vừa có điểm gây thích thú, lại vừa có kịch tính, ngày mai chắc chắn rating sẽ bùng nổ.
Kim Duyệt chỉ đi vội một vòng trên sàn diễn rồi lập tức rút lui về hậu trường. Vừa bước vào phòng thay đồ, cô ta vội vàng cởi bỏ bộ bikini, quăng nó sang một bên như thể đó là thứ gì dơ bẩn.
Khoác lại bộ quần áo của mình, cô ta mới nhẹ nhõm thở phào, cuối cùng cũng tìm lại được chút cảm giác an toàn. Dưới ánh đèn sân khấu chói lòa vừa nãy, cô ta thực sự có cảm giác như đang trần truồng trước bàn dân thiên hạ.
Lúc này, các thí sinh khác đều đã thay đồ xong và rời khỏi phòng. Kim Duyệt hít sâu một hơi để ổn định lại tâm trạng, rồi dùng hai ngón tay nhón lấy bộ bikini, bỏ trở lại túi mua sắm. Cô ta xách túi rời khỏi hậu trường.
Vừa ra đến cửa, cô ta lập tức nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang bên tai: “Thế nào? Là tiêu điểm của cả sân khấu, cảm giác không tệ chứ?”
Kim Duyệt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Mộc Vũ. Cô ta khựng lại, đứng sững, mắt không rời khỏi gương mặt đối phương.
Trong đôi mắt của Mộc Vũ không hề có một chút ấm áp, lạnh như băng, vô cảm như quỷ dữ. Cô ghé sát lại, hạ giọng thì thầm bên tai Kim Duyệt: “Cô nên cảm thấy may mắn… vì tôi không chọn cho cô một chiếc quần lọt khe.”
You cannot copy content of this page
Bình luận