Người phản cảm với tôi nhất trong nhà này chắc chắn là Lục Diệc Minh.
Từ sau khi Lục Viện Viện rời đi, anh ta chưa từng có thái độ dễ chịu với tôi.
Mỗi lần nhìn thấy tôi đều trợn trắng mắt, muốn lật ngược lên trời.
Thật lòng mà nói, ngay cả bố mẹ tôi còn chẳng để tâm, tôi lại phải quan tâm đến anh ta chắc? Anh ta là cái thá gì chứ?
Kiếp trước, sau khi tôi được nhà họ Lục đón về, Lục Diệc Minh không ít lần cười nhạo, châm chọc tôi.
Anh ta không thể tin nổi tôi hai mươi lăm tuổi rồi mà chưa từng ra nước ngoài, thậm chí còn không có hộ chiếu.
Càng không hiểu nổi tại sao người giúp việc trong nhà nói tiếng Anh còn tốt hơn tôi.
Biết được tôi thậm chí chưa tốt nghiệp cấp hai, anh ta lập tức coi tôi là quái vật.
Anh ta cảm thấy có một đứa em gái như tôi là nỗi nhục nhã to lớn, còn đề nghị bố mẹ thuê nhà ngoài cho tôi ở riêng luôn.
Trong buổi tiệc nhận người thân hôm đó, vì mặc ngược váy dạ hội mà tôi bị cả hội trường cười nhạo.
Lục Diệc Minh nổi giận đùng đùng mắng tôi một trận: “Có bị ngốc không vậy, ngay cả mặc đồ cũng mặc ngược được à?”
Tôi chỉ giải thích một câu: “Là Lục Viện Viện chỉ tôi mặc như vậy mà.”
Lục Diệc Minh lập tức đuổi tôi ra ngoài: “Ý cô là Viện Viện cố tình hãm hại cô? Nhìn lại cái bộ dạng của cô đi, nó cần phải làm vậy sao?”
Ký ức kiếp trước thoáng lướt qua trước mắt tôi.
Hai anh em Lục Diệc Minh và Lục Viện Viện đối với tôi mà nói, đúng là không có gì đáng ghét nhất, chỉ có càng ngày càng ghét hơn.
13.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã một năm.
Tôi và Lục Diệc Minh cùng tốt nghiệp tiểu học.
Đúng vậy, tốt nghiệp cùng lúc.
Tuy Lục Diệc Minh lớn hơn tôi bốn tuổi, nhưng vì tôi nhảy liền bốn lớp, nên hai anh em tốt nghiệp cùng nhau.
Sang Anh học cấp hai là quyết định từ lâu của gia đình, vừa hay công ty muốn khai thác thị trường châu Âu, bố tôi quyết định cả nhà cùng chuyển ra nước ngoài.
Trước khi đi, mẹ tôi muốn gặp Lục Viện Viện, thậm chí còn hỏi tôi có thể đưa cô ta đi Anh cùng được không.
Về đề nghị này, Lục Diệc Minh hai tay tán thành.
“Muốn đưa con bé đó sang Anh à, trừ khi chờ tôi chết đi thì được.”
Bà nội quét mắt nhìn mọi người trong phòng khách, giọng thản nhiên.
“Còn nữa, nếu để tôi phát hiện có ai trong các người âm thầm giúp đỡ hai mẹ con nhà quê kia, thì đừng trách tôi không thực hiện thỏa thuận mười tám năm, cả đời này nó đừng hòng bước vào nhà họ Lục.”
Mẹ tôi, Diệp Cẩn Hòa, lập tức im lặng.
Lục Diệc Minh cũng như cà tím héo rũ xuống.
Chỉ có tôi, lén lút giơ ngón tay cái với bà nội.
Bà nội oai phong quá.
14.
Thời gian lại trôi thêm mười bốn năm.
Sau khi lấy bằng thạc sĩ, tôi làm việc ở chi nhánh châu Âu một năm, rồi quyết định về nước.
Dù sao bà nội cũng lớn tuổi rồi, người Trung Quốc vẫn coi trọng chuyện lá rụng về cội, bà nội tuy không nói ra nhưng tôi biết bà luôn muốn trở về quê hương.
Mười bốn năm xa cách, cả nhà tôi lại quay về biệt thự nhà họ Lục.
Không thể không nói, Lục Diệc Minh làm việc rất hiệu quả.
Tôi vừa về nước chưa đến ba ngày, đã nhìn thấy gương mặt mà tôi lâu rồi chưa gặp lại ngay trong nhà.
Kiếp trước lần đầu tôi gặp Lục Viện Viện, trong đầu chỉ có bốn chữ – Tự ti mặc cảm.
Cảm giác đó phải miêu tả thế nào nhỉ?
Như thể cô ta là thiên nga trắng, còn tôi là vịt con xấu xí.
Cô ta là minh tinh Hollywood, còn tôi là đứa con gái quê bám bếp lò nấu cơm.
Còn bây giờ, thiên nga trắng kia…
Thôi bỏ đi, trông cô ta giống gà mái hoang hơn.
Mặt mày nhem nhuốc, luộm thuộm bẩn thỉu…
Tôi bước lại gần, có chút không dám tin nhìn cô ta: “Triệu… Viện Viện?”
Bộ dạng lúng túng của cô ta chẳng khác nào tôi kiếp trước khi lần đầu đặt chân vào biệt thự này.
You cannot copy content of this page
Bình luận