Mộc Vũ lập tức nhìn thẳng vào người thợ ảnh tóc dài xõa vai trước mặt, ánh mắt chân thành, đầy áy náy nói: “Xin lỗi, là tôi đã suy nghĩ quá đơn giản.”
Sự khó chịu vốn le lói trong lòng người thợ ảnh trẻ lập tức tan biến. Anh ta lại cảm thấy thiện cảm với cô gái này. Mặc dù mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, nhưng anh ta đã bắt đầu từ vị trí học việc trong studio, rồi từng bước trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Rất nhiều cô gái trẻ đến đây chụp ảnh cưới thường có tính cách kiêu kỳ, khó chiều, lại thích dùng con mắt người ngoại đạo để chỉ trỏ, can thiệp vào công việc của thợ chuyên nghiệp. Tất cả những điều ấy đã rèn cho anh ta một tính khí kiên nhẫn và ôn hòa.
Anh ta nhìn ra được, cô gái trước mặt thật sự chân thành xin lỗi. Ánh mắt cô trong suốt, hoàn toàn không mang theo chút xã giao giả tạo nào.
Nhiếp ảnh gia buột miệng nói: “Cô đợi một chút, tôi đi hỏi chủ tiệm. Chúng tôi hiện đang chuẩn bị ra mắt một bộ ảnh cưới cổ điển. Nếu cô có thể làm người mẫu, thì có thể chụp miễn phí.”
Nói xong, không chờ Mộc Vũ đáp lại, anh ta đã ba bước thành hai, nhảy vọt lên cầu thang. Sau lưng vang lên giọng gọi gấp gáp của Mộc Vũ: “Không… không cần đâu!”
Anh ta khựng lại, nghi hoặc quay đầu, nhìn cô với ánh mắt không tin nổi, ngơ ngác hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Mộc Vũ biết người thợ ảnh này thật lòng tốt bụng, nên vẫn giữ thái độ hòa nhã, lặp lại: “Không cần đâu ạ, cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước.”
Nói xong, cô mỉm cười lịch sự, quay người rời khỏi studio, để lại người thợ ảnh vẫn còn ngơ ngác không hiểu nổi.
Mộc Vũ từ chối lời đề nghị tốt bụng của người thợ ảnh, là bởi cô đã có tính toán riêng của mình. Trước hết, studio chắc chắn sẽ không tiến hành chụp bộ ảnh cưới cổ trang đó ngay trong hôm nay, mà chỉ là đang bàn bạc chuẩn bị. Việc thương lượng để chụp ảnh chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà từng giây từng phút hôm nay của cô đều vô cùng quý giá, cô thật sự không thể lãng phí được.
Thứ hai, với thân phận một người vô danh tiểu tốt như cô, studio có thể chụp miễn phí đã là rất tốt, cùng lắm cũng chỉ được trả một khoản thù lao rất nhỏ. Nhưng cô đã quyết tâm giành lấy hợp đồng quảng cáo nước thể thao lần này, nếu giờ lại quay sang chụp một quảng cáo nhỏ như vậy thì thật là lợi bất cập hại.
Nhiều minh tinh hạng A không phải quảng cáo nào họ cũng nhận. Nhận quay một quảng cáo hạng hai chẳng khác gì âm thầm hạ thấp đẳng cấp bản thân. Những thương hiệu quốc tế lớn sẽ đưa những nghệ sĩ “ai cũng nhận lời” vào danh sách đen. Ai lại muốn hình ảnh poster hoành tráng của mình được đặt cạnh hộp đèn nhỏ xíu ở một quán ăn ven đường chứ?
Đây cũng là một biểu hiện của trách nhiệm đối với khách hàng.
Nói cách khác, Mộc Vũ rất tự tin vào tương lai của mình. Cô tin rằng nếu cho cô thời gian, nhất định có thể lọt vào hàng ngũ nữ minh tinh hạng A. Nếu bây giờ đi chụp ảnh cưới cho studio, thì tuy nhìn qua tưởng có lợi, nhưng sau này khi cô nổi tiếng, đó chẳng khác nào giúp studio quảng cáo miễn phí, so ra thì thật không đáng.
Mộc Vũ rời khỏi studio, dùng tay che nắng phía trước trán để chắn bớt ánh mặt trời chói chang. Bây giờ đã gần trưa, nếu không tranh thủ thì có lẽ sẽ không kịp giờ nộp đơn.
Studio không được, đành phải tự nghĩ cách, về nhà xem có thể tự chụp được hay không.
Nghĩ là làm, cô quyết đoán vào ngay một cửa hàng tiện lợi gần đó, bấm số điện thoại của Hàn Gia Lệ. Chẳng mấy chốc điện thoại được kết nối, nhưng bên kia hơi ồn ào: “Tiểu Gia hả? Mình là Mộc Vũ đây, cậu đang ở đâu vậy?”
“Mình đang ở KFC, định mua chút gì ăn lót dạ.” Trong ống nghe vang lên tiếng Hàn Gia Lệ đang thanh toán.
Mộc Vũ ngập ngừng một chút, rồi nói thẳng: “Cậu có thể về nhà giúp mình một việc được không? Mình đang cần gấp lắm.”
Hàn Gia Lệ đồng ý ngay không chút do dự. Ngay sau đó, Mộc Vũ nghe được tiếng cô bạn yêu cầu nhân viên KFC gói mang đi. Mộc Vũ cúp máy, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô thầm nhủ: Nếu giành được hợp đồng quảng cáo này, nhất định sẽ mời Hàn Gia Lệ một bữa thật to.
Sau đó, Mộc Vũ nạp thêm tiền điện thoại, rồi xem đồng hồ, mới chỉ 11 giờ rưỡi, vẫn còn kịp. Cô vội vẫy một chiếc taxi, tuy trong lòng xót tiền, nhưng lúc này chẳng thể tính toán được nữa.
Chẳng bao lâu, xe đã đưa Mộc Vũ về trước cổng tứ hợp viện. Vừa trả tiền taxi xong, cô vội vàng nhảy xuống xe thì thấy một chiếc taxi khác cũng vừa tới từ hướng đối diện, Hàn Gia Lệ đang xách theo túi giấy to đựng đồ ăn của KFC, nhảy xuống khỏi xe.
Mộc Vũ nhìn thấy Gia Lệ đang bước nhanh về phía mình, xúc động đến mức không biết nói gì. Hàn Gia Lệ nở nụ cười tinh nghịch, nói: “Chắc chắn cậu có chuyện gấp, nếu không thì đã để đến tối mới gọi rồi, đúng không? Nên mình bắt taxi về luôn nè.”
Mộc Vũ nắm chặt tay Gia Lệ, gật đầu liên tục. Gia Lệ cũng nắm lấy tay cô, rồi giơ cao túi giấy trên tay phải, cười nói: “Cậu chắc chưa ăn đúng không? Mình mua hai cái hamburger, vào nhà rồi nói tiếp.”
Mộc Vũ mỉm cười gật đầu, hai người cùng sánh vai đi vào sân. Vào đến phòng, Mộc Vũ nhận lấy chiếc hamburger Hàn Gia Lệ đưa, há to miệng cắn một miếng thật mạnh, cô thật sự đã đói lắm rồi. Suốt cả buổi sáng hôm nay, cô đã vất vả không ngừng nghỉ.
Nuốt miếng hamburger trong miệng xuống, Mộc Vũ lại uống một ngụm lớn Coca, sau đó mới hỏi: “Điện thoại của cậu có chụp hình được không?”
Hàn Gia Lệ sững lại, câu hỏi này khiến cô hơi khó hiểu. Cô trả lời trong sự bối rối: “Chụp thì được, nhưng độ phân giải không cao lắm, chỉ có 4 megapixel thôi.”
Sau miếng cắn đầu tiên đầy vội vàng, Mộc Vũ bắt đầu ăn chậm rãi hơn, cô lấy khăn giấy lau miệng, khẳng định nói: “Bốn triệu điểm ảnh? Chắc là đủ rồi. Lát nữa cậu giúp mình chụp mấy tấm ảnh, mình cần in ra để dùng.”
Hàn Gia Lệ càng lúc càng thấy mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nổi Mộc Vũ đang muốn làm gì. Nếu muốn chụp ảnh thì đi studio chuyên nghiệp chụp là xong, hoặc mượn máy ảnh kỹ thuật số, thứ đó bây giờ cũng không phải hiếm hoi gì, sao lại dùng điện thoại để chụp?
Mộc Vũ nhìn ra được sự khó hiểu trong mắt Hàn Gia Lệ. Cô ăn nốt chiếc hamburger chỉ trong vài miếng, rồi lau tay, giải thích: “Hôm nay mình đi đăng ký tuyển chọn cho một quảng cáo nước thể thao. Nhưng họ yêu cầu nộp một bức ảnh nghệ thuật. Hạn chót đăng ký là ba giờ chiều nay, nên mình chỉ còn cách tự chụp.”
Hàn Gia Lệ lập tức hiểu ra. Cô lấy chiếc điện thoại nhỏ nhắn trong túi xách ra, lật đi lật lại một lúc, rồi do dự hỏi: “Cái này… liệu có ổn không?”
Mộc Vũ nghiêng đầu nhìn qua vài cái, rồi mỉm cười động viên: “Ổn, chắc chắn không vấn đề gì đâu.”
Hàn Gia Lệ nhìn khuôn mặt Mộc Vũ tự tin và rạng rỡ, cô ấy tin tưởng vào người bạn mới quen này. Trong lòng cô ấy bắt đầu háo hức muốn thấy Mộc Vũ lại một lần nữa tạo ra điều kỳ tích.
Hàn Gia Lệ thực sự rất tò mò, làm sao có thể chụp được ảnh nghệ thuật bằng… điện thoại?
Cô há miệng ăn vội chiếc hamburger còn lại, ăn đến mức suýt nghẹn, mắt trợn trắng. Mộc Vũ vừa buồn cười vừa bực, vội vàng đưa cốc Coca cho cô. Hàn Gia Lệ tu hai ngụm, rồi dùng mu bàn tay lau miệng, nóng lòng hỏi: “Chụp kiểu gì đây?”
Mộc Vũ ngẩng đầu quan sát khắp phòng, chăm chú tìm kiếm đạo cụ cần thiết, rồi vừa tìm vừa trả lời như nghĩ thành tiếng: “Chụp ảnh nghệ thuật có ba yếu tố quan trọng: Thứ nhất là trang điểm, thứ hai là trang phục, và thứ ba là phông nền.”
You cannot copy content of this page
Bình luận