Danh sách chương

Nhìn bóng lưng Mộc Vũ khuất dần khỏi tầm mắt, Liên Minh khẽ gật đầu xin lỗi với đám thiếu nữ xung quanh, rồi duỗi hai cánh tay dài, tách người ra để mở một lối đi. Anh ta đi thẳng đến lối thoát hiểm cuối hành lang, bước nhanh lên cầu thang. Với đôi chân dài, mỗi bước của anh ta vượt qua hai ba bậc thang, thoáng chốc đã lên đến tầng thứ ba.

Ngay lối cầu thang có một cánh cửa an toàn, Liên Minh thành thạo đặt tay lên khóa điện tử, sau khi xác nhận vân tay, cánh cửa lặng lẽ trượt sang một bên. Anh ta sải bước đi vào.

Cảnh tượng trước mắt khác hoàn toàn so với tầng đăng ký phía dưới. Hành lang được trải thảm đỏ, xung quanh trang trí lộng lẫy, ngay cả đèn chùm cũng là kiểu châu Âu, xa hoa cực độ.

Toàn bộ hành lang tĩnh lặng như tờ, không nghe thấy một âm thanh nào, giống như nơi này đã bị bỏ trống hoàn toàn. Liên Minh bước nhanh về phía giữa hành lang, nơi đó có hai cánh cửa lớn bằng da thật, đính đinh tán sáng bóng, nhìn chẳng khác nào cửa chính của một biệt thự cao cấp.

Khi anh ta vừa đến nơi, cánh cửa tự động mở ra từ bên trong. Đập vào mắt là một ô cửa kính sát đất, toàn bộ phong cảnh phía dưới tầng 27 hiện ra rõ mồn một.

Liên Minh không tiến đến cửa sổ, mà nghiêng đầu sang một bên, vừa nới lỏng cà vạt trên cổ, vừa nở nụ cười với người đàn ông ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ đỏ to lớn: “Cho tôi ly nước lọc, cảm ơn.”

Nói xong, anh ta không hề khách sáo đi đến bộ sofa da ở một bên, thả phịch người xuống, chiếc ghế lập tức hạ xuống theo thân thể anh ta, phát ra tiếng “két” nặng nề như rên rỉ.

Vạn Nhận nhún vai, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đưa tay vào tủ rượu bên cạnh, lấy ra một chai nước khoáng. Chữ in trên đó toàn là tiếng Pháp, đúng chuẩn nước nhập khẩu.

Đây là loại nước khoáng đóng chai từ vùng núi Évian, chai đựng được chế tác từ thủy tinh pha lê để tránh nhựa làm ảnh hưởng đến hương vị. Quá trình vận chuyển tuân thủ nghiêm ngặt điều kiện bảo quản tốt nhất: Nhiệt độ duy trì ở 4 độ C, mỗi ngày có máy bay chuyên dụng vận chuyển, mỗi chai trị giá vài trăm tệ, lại còn phải có “cửa sau” mới mua được.

Vạn Nhận tiện tay ném chai nước cho Liên Minh, hai tay khoanh trước ngực, giọng giễu cợt: “Cậu mà đến đây vài lần mỗi ngày nữa thì tôi phá sản mất. Coi cái sofa đi, lại sắp bị cậu phá hỏng rồi, lần này tôi nhất định phải đổi sang gỗ đỏ.”

Liên Minh ngả nghiêng trên ghế sofa, đôi chân dài duỗi thẳng đến tận chỗ Vạn Nhận, vớ lấy chai nước, vặn nắp một cái rồi ngửa cổ tu ừng ực hai ngụm. Trong ánh mắt lộ ra chút ngông nghênh, chẳng còn vẻ điềm đạm thân thiện như khi nãy nữa, thay vào đó là sự bướng bỉnh và ngang tàng. Anh ta nhấc chân, dẫm mạnh mấy cái lên ghế sofa, chỗ da thật lập tức lõm xuống, xuất hiện hai vết giày mờ mờ màu xám.

Liên Minh nhìn Vạn Nhận, ánh mắt đầy khiêu khích: “Vậy thì đổi nhanh đi, anh không biết là tôi đã đạp nát cả hai bộ sofa gỗ đỏ của ông nội tôi rồi à?”

Vạn Nhận đau lòng không thôi, thằng nhóc không biết trời cao đất dày này, đúng là không tự lo thì không biết gạo muối đắt đỏ. Anh ta thầm quyết định: Từ nay trong phòng này sẽ không để ghế sofa nữa.

Vạn Nhận móc từ túi ra một bao thuốc, tiện tay rút một điếu đưa cho Liên Minh. Anh ta bật lửa, hai người cúi đầu cùng châm thuốc. Liên Minh ngửa đầu, nhả ra một vòng khói, rồi bực dọc vò tóc, bực bội nói: “Tôi gặp cô ấy rồi.”

Vạn Nhận ngậm điếu thuốc, đi đến trước cửa sổ kính sát đất. Áo sơ mi trắng cổ đứng, quần tây phẳng phiu, giày da sáng bóng, trông đúng chất một quý ông thành đạt. Nghe vậy, anh quay đầu nhìn Liên Minh, ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy? Là ai cơ?”

Liên Minh liếc mắt nhìn Vạn Nhận đầy khó chịu, rút điếu thuốc ra khỏi miệng, hất nhẹ tàn thuốc, giọng thiếu kiên nhẫn: “Là nữ chính mà ông bạn thân của anh chỉ định đó. Người mà anh dặn tôi phải đặc biệt để ý.”

Lúc này Vạn Nhận mới chợt hiểu ra, trong đầu hiện lên gương mặt cổ điển, tinh tế của một cô gái. Anh ta cười ha hả nhìn Liên Minh, hỏi: “Vậy à, cô gái đó sao?”

Lông mày rậm trên gương mặt Liên Minh cau lại, tạo thành hình “xuyên” giữa trán rất thu hút. Anh ta trầm ngâm một lát, nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của Mộc Vũ, giọng điệu xa cách như làm việc công, rồi bỗng nhiên bật cười. Anh ta rít một hơi thuốc thật sâu, phả ra một làn khói dày, gương mặt anh ta lờ mờ sau lớp khói, nửa cười nửa không: “Có vẻ thú vị đấy.”

Thấy Liên Minh như đang “hồi vị” (hồi tưởng + thưởng thức), Vạn Nhận không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Từ khi “tiểu tổ tông” (ám chỉ người có địa vị/được chiều chuộng như hoàng tử) này đột ngột được điều đến, anh ta luôn phải thấp thỏm lo lắng, sợ thằng nhóc gây chuyện thị phi. Nay có chuyện khiến cậu ta chuyển hướng chú ý thì quá tốt rồi. Chỉ mong lần này nó chơi lâu được một chút, còn về phần cô gái kia, chỉ biết cầu trời phù hộ cho cô ấy vậy.

Lúc này Mộc Vũ hoàn toàn không biết mình đã trở thành “con mồi” trong mắt người khác, cô đang ở một studio ảnh để hỏi giá chụp hình.

Từ khi dịch vụ chụp ảnh cưới bùng nổ, các studio mọc lên như nấm, đặc biệt ở các khu thương mại, cứ đi vài bước là thấy một chỗ.

Mộc Vũ nhìn đồng hồ, đã mười giờ sáng. Cô không có thời gian để phí phạm, lập tức chọn đại một tiệm gần nhất bước vào.

Đây là một studio có thương hiệu, thuộc chuỗi cửa hàng lớn. Mộc Vũ hỏi giá chụp ảnh thẻ không đội mũ, rất rẻ, thêm 10 tệ là có thể lấy ngay. Không chút do dự, cô liền chụp luôn ảnh một inch, lấy một tấm 8 ảnh. Sau đó, cô chăm chú nhìn thợ chụp ảnh xóa ảnh gốc trên máy tính, để chắc chắn rằng ảnh của mình không bị giữ lại.

Sau khi cất ảnh cẩn thận, Mộc Vũ nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi, chụp ảnh nghệ thuật thì giá bao nhiêu?”

Thợ chụp ảnh liếc nhìn cô một cái, lúc nãy khi chụp ảnh thẻ, anh ta đã thấy cô gái này có ngoại hình và khí chất rất tốt. Khuôn mặt cô mang vẻ đẹp cổ điển, đúng kiểu mà studio đang muốn tìm để ra mắt bộ sưu tập ảnh cưới cổ trang. Anh ta đang định đề xuất với chủ tiệm mời cô làm người mẫu, chắc chắn sẽ rất ấn tượng.

Không ngờ Mộc Vũ lại chủ động hỏi trước. Thợ chụp ảnh lập tức đáp: “Hiện giờ chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, bộ ảnh nghệ thuật trước giá 499, giờ chỉ còn 365 tệ, rất đáng giá.”

Mộc Vũ im lặng nghe anh ta nói hết, sau đó lễ phép hỏi lại: “Vậy… nếu tôi chỉ chụp một tấm thì bao nhiêu tiền?”

Thợ chụp ảnh sửng sốt, lặp lại câu hỏi một cách cà lăm: “Một… một tấm?”

Mộc Vũ gật đầu rất chắc chắn. Hiện tại kinh tế của cô khó khăn, không thể chi tiền chụp cả bộ, mà thực ra cũng không cần thiết, chẳng lẽ lại treo ảnh trong căn phòng trọ nhỏ bé sao?

Gương mặt thợ chụp ảnh trầm xuống, cô gái này chắc đang cố tình gây khó dễ đây mà. Anh ta không vui đáp: “Xin lỗi cô, chuyện này có lẽ không làm được. Cô phải biết rằng một bộ ảnh nghệ thuật bao gồm cả trang điểm và trang phục, nếu chỉ chụp một tấm thì chi phí của chúng tôi quá cao.”

Nghe anh ta giải thích, Mộc Vũ lập tức hiểu ra. Chụp ảnh nghệ thuật cần có thợ trang điểm và phục trang riêng, mỗi lớp trang điểm mất đến nửa tiếng. Nếu một bộ ảnh giá 365 tệ, bao gồm chụp 20 tấm, thì không thể đơn giản chia ra thành 18 tệ một tấm được.

 

Hết Chương 27: Ảnh chụp.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page