Trong những cú xóc nảy của chiếc xe buýt, suốt dọc đường cứ phải dừng lại liên tục ở các ngã tư đèn đỏ. Điều hòa trên xe dường như cũng đã mất tác dụng, không khí bên trong trở nên nóng bức và ngột ngạt. Hành khách trên xe bắt đầu cáu kỉnh, chỉ một va chạm nhỏ cũng có thể dẫn đến cãi vã dữ dội.
Mộc Vũ đành phải dừng suy nghĩ. Cô cảm thấy đầu mình như đang căng ra, như thể có hàng trăm tiểu yêu đang nhảy nhót mở tiệc trong óc. Trước đây, khi còn sống dưới thân phân Vũ Mộc, thu nhập còn khá nên cô luôn đi lại bằng xe riêng, chủ yếu là để tránh bị công chúng nhận ra. Lúc ấy cô thường mơ tưởng có một ngày được sống như người bình thường.
Nhưng hôm nay, sau khi trải nghiệm chiếc xe buýt chật chội như hộp cá mòi, cô mới nhận ra mình đã ngây thơ đến mức nào. Việc ai cũng muốn vươn lên là có lý do cả, tài nguyên công cộng vốn đã ít ỏi, không thể đảm bảo tất cả mọi người đều được hưởng sự tiện nghi từ giao thông công cộng. Ngoài lợi thế về giá cả, thật sự chẳng còn ưu điểm nào.
Trước khi sự kiên nhẫn của Mộc Vũ cạn kiệt, một nhóm các cô gái ríu rít bước lên xe từ cửa sau. Họ ăn mặc mát mẻ, đồng loạt diện quần short siêu ngắn, áo crop top phối với áo ba lỗ thể thao, tóc buộc đuôi ngựa cao vút. Ba bốn người đứng tụm lại thành nhóm, trông giống như một bức tranh mùa hè tươi sáng, bắt mắt.
Không chỉ có Mộc Vũ, những người khác trên xe cũng đều chú ý đến các cô gái ấy. Bầu không khí trong xe bỗng nhẹ nhàng hẳn, như thể có làn gió mát mùa hè vừa thổi qua khoang xe, quét sạch cái nóng hầm hập.
Các cô gái tự nhiên cười nói rôm rả: “Mấy cậu nói xem, bây giờ đi đăng ký còn kịp không? Hôm nay là ngày cuối rồi đấy.”
“Chắc vẫn kịp mà, tại mấy cậu cứ lề mề không chịu ra khỏi nhà sớm.”
“Thì cũng tại quảng cáo nước uống thể thao mà! Tụi mình phải lựa đồ cho chuẩn chứ còn gì nữa!”
Mộc Vũ nghe các cô gái ríu rít nói chuyện, không nhịn được khẽ mỉm cười. Những cô gái này hẳn cũng đến đăng ký tham gia buổi tuyển chọn quảng cáo nước uống thể thao. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ thấy chút ganh tị, sự khác biệt về tuổi tác là điều không thể khỏa lấp, mà Vũ Mộc thì dường như còn chưa kịp tận hưởng tuổi thanh xuân đã phải nhìn nó vụt qua tầm mắt.
Nhưng hiện tại, Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn đôi tay đang nắm lấy quai treo của mình, trắng trẻo, mịn màng, không tì vết, cô vẫn còn trẻ trung như họ.
Giữa tiếng trò chuyện của mấy cô gái, chiếc xe buýt nhanh chóng đến tòa nhà mà Mộc Vũ đã từng ghé qua lần trước. Cô không vội xuống xe, lặng lẽ nhìn các cô gái vừa nói “xin cho qua” vừa chen lấn bước xuống, khẽ mỉm cười rồi linh hoạt len theo khoảng trống mà các cô đã mở ra, nhẹ nhàng xuống xe.
Mộc Vũ chậm rãi đi sau nhóm con gái ấy, họ đang phấn khích bàn tán nên chẳng ai chú ý đến cô.
Cô chăm chú quan sát nhóm thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp ấy, trong đó có một cô cao tới gần 1m75, vóc dáng cao ráo, nổi bật nhất trong nhóm. Cô ấy đảo mắt nhìn quanh, chiếc cổ dài duyên dáng như cổ thiên nga, toát lên vẻ thanh thoát.
Cả nhóm cùng đi vào thang máy. Mộc Vũ vội gọi một tiếng, nhanh chân bước vào. Cô cảm nhận được ánh mắt có phần cảnh giác và thù địch từ các cô gái, trong lòng cảm thấy buồn cười. Tuổi trẻ luôn thích tự vẽ ra những “kẻ thù tưởng tượng”, mà không biết rằng kẻ địch thật sự chính là bản thân mình, chỉ khi không ngừng vượt qua chính mình, con người mới có thể tiến bộ.
Mộc Vũ mỉm cười thiện ý nhìn họ, khiến các cô gái như bị soi thấu, lần lượt lảng tránh ánh nhìn ấy. Cô cúi đầu cười thầm, các cô bé này thật dễ thương, thuần khiết, còn chưa bị xã hội nhuốm màu.
Thang máy nhanh chóng dừng tại tầng đăng ký. Nhóm con gái do dự chưa ra ngay. Mộc Vũ chờ một chút rồi đi trước, bước được hai bước thì nghe phía sau vọng đến tiếng thì thầm: “Cô gái đó xinh thật đấy.”
“Không phải chỉ là xinh, mà là thanh nhã, khí chất tuyệt vời luôn.”
“Đúng rồi, lúc nãy đứng trước mặt cô ấy, mình chẳng dám thở mạnh nữa…”
Mộc Vũ thừa hiểu họ đang nói về ai. Đó là hào quang của Vũ Mộc để lại. Khi đã trở thành người nổi tiếng, trên người sẽ dần hình thành một loại khí chất đặc trưng, giữa cả ngàn người vẫn có thể khiến người khác liếc mắt là nhận ra. Dù không son phấn, dù mặc đồ đơn giản, phong thái ấy vẫn không thể che giấu.
Nhìn hàng dài các cô gái xếp hàng trong hành lang, Mộc Vũ biết mình đã đến đúng nơi. Cuối hàng là một căn phòng có treo bảng “Nơi đăng ký”, cửa phòng được chặn lại bằng một chiếc bàn, chỉ đủ cho một người ra vào mỗi lượt.
Một chàng trai đeo thẻ nhân viên đứng trước cửa phòng, nhiệt tình hướng dẫn các cô gái đến đăng ký. Anh ta có cặp lông mày rậm vút lên sắc sảo, đôi mắt to và sáng, sống mũi cao, khuôn mặt tuấn tú, lúc nào cũng nở nụ cười. Đây đúng là một chàng trai dễ mến.
Mộc Vũ bước tới trước cửa phòng đăng ký. Bên cạnh cửa có dựng một bảng thông tin với các quy định đăng ký được dán rõ ràng. Cô cúi đầu đọc kỹ từng mục, không hề nhận ra, trong lúc ấy, đôi mắt của chàng trai đang bị các cô gái vây quanh chật kín bất chợt sáng rực lên khi nhìn thấy cô.
Anh ta giơ hai tay lên, miệng không ngừng xin lỗi, chen ra khỏi vòng vây của các cô gái, mồ hôi đầm đìa, chạy đến bên cạnh Mộc Vũ, đầy nhiệt tình tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là trợ lý đạo diễn của sự kiện lần này, tôi tên là Liên Minh. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Mộc Vũ đang chăm chú đọc bảng hướng dẫn đăng ký. Trên đó ghi rõ: Phải nộp hai tấm ảnh chân dung cỡ một tấc, không đội mũ, và một tấm ảnh nghệ thuật. Điều này khiến cô hơi khó xử, ảnh chân dung thì có thể ra tiệm chụp lấy ngay, chỉ cần trả thêm tiền; nhưng ảnh nghệ thuật thì lại rắc rối hơn nhiều.
Nghe thấy lời của Liên Minh, Mộc Vũ quay đầu lại, chỉ vào yêu cầu trên bảng hướng dẫn, hỏi: “Tấm ảnh nghệ thuật này, có thể thay bằng ảnh đời thường được không?”
Liên Minh sững người, một cô gái xinh đẹp thế này lại không có ảnh nghệ thuật ư?
Chưa kịp trả lời, mấy cô gái vừa theo đến đã nhao nhao lên phản đối: “Tất nhiên là không được rồi, ảnh nghệ thuật sao mà giống ảnh đời thường được chứ?”
“Nếu có thể thay được thì người ta đã chẳng ghi rõ là ảnh nghệ thuật làm gì!”
Nghe họ nói vậy, Mộc Vũ không thèm để tâm, chỉ hơi nhướng mày, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Liên Minh. Cô rất hiểu cách vận hành đằng sau những sự kiện kiểu này, yêu cầu nộp ảnh thật ra chỉ để sàng lọc sơ bộ mà thôi. Bởi nếu ai cũng được biểu diễn tài năng, thì lượng nhân lực và vật lực phải bỏ ra sẽ khổng lồ.
Ảnh gì đó chẳng quan trọng, chỉ cần cậu trợ lý nhỏ này chịu “linh động” một chút là được.
Liên Minh đưa mắt nhìn quanh, xung quanh là ánh mắt sắc như dao của các cô gái đang gườm gườm nhìn anh ta, dường như chỉ cần anh ta gật đầu đồng ý với Mộc Vũ là họ sẽ lập tức giơ nắm đấm, biểu tình phản đối.
Liên Minh tỏ ra khó xử nhìn Mộc Vũ, đôi mắt to, đẹp, như biết nói.
Mộc Vũ gật đầu nhẹ, tỏ ý đã hiểu, nếu vậy thì chỉ còn cách tự mình xoay xở. Cô xoay người bước nhanh ra ngoài. Thời gian gấp rút, trước 3 giờ chiều là hạn chót nộp hồ sơ, cô phải chụp xong ảnh cho bằng được.
You cannot copy content of this page
Bình luận