Chiếc xe không biết đã chạy bao lâu, hai cô gái vẫn hào hứng ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Lúc này đã gần rạng sáng, trong màn đêm, những tòa cao ốc san sát như những con quái vật khổng lồ, đèn neon xung quanh nhấp nháy không ngừng. Chiếc Maserati luồn lách giữa biển ánh sáng, như một chú cá nhỏ nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại vượt lên phía trước, vẫy đuôi đầy kiêu hãnh.
Tay lái của Đông Tử rất chắc, phong thái điềm tĩnh, không giống như những người trẻ tuổi khác chỉ biết mải mê theo đuổi tốc độ. Anh ta lái rất nhanh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Sau khi vòng vèo vài lượt, Mộc Vũ cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn. Cô quay đầu lại, vỗ vỗ vai Đông Tử, hỏi: “Chúng ta đang đo chu vi vành đai 4 (đường vành đai số 4) đấy à?”
Được cô nhắc, Hàn Gia Lệ cũng chợt hiểu ra. Cô ấy liếc nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình LCD trong xe, kim giờ chỉ đúng một giờ sáng. Cô ấy le lưỡi tinh nghịch, tiếc nuối nói: “Về thôi, dù rất muốn chạy tiếp, nhưng quá hai giờ là chủ nhà khóa cửa đấy, mà chuyện đó thì chẳng mặc cả được đâu.”
Đông Tử cười với họ một cái, xoay vô lăng, quay đầu xe lại ở ngã rẽ kế tiếp . Hàn Gia Lệ ngồi bên cạnh chỉ đường cho anh ta, chẳng bao lâu đã trở lại con hẻm nhỏ nơi có căn tứ hợp viện.
Đông Tử rất chu đáo, xuống xe mở cửa cho hai cô. Đứng thẳng dậy, anh ta mỉm cười với Hàn Gia Lệ: “Khi nào liên lạc xong với nhiếp ảnh gia, tôi sẽ báo cho cô.”
Hàn Gia Lệ hớn hở gật đầu: “Vâng, em đợi tin của anh!”
Đông Tử lại nhẹ nhàng gật đầu với Mộc Vũ, chuẩn bị quay lại xe, thì Mộc Vũ bất ngờ gọi anh lại: “Vẫn chưa biết tên anh là gì, thật thất lễ.”
Đông Tử khựng lại một chút, sau đó bật cười, quay lại đối diện cô, tự nhiên đưa tay ra, giới thiệu: “Tôi họ Lưu, tên là Đông.”
Mộc Vũ cũng bắt tay anh ta một cách tự nhiên, nở nụ cười dịu dàng: “Tên nghệ danh của tôi là Mộc Vũ.”
Khi giới thiệu bản thân, diễn viên thường chỉ nói tên nghệ danh, vì thường thì nghệ danh còn nổi bật hơn cả tên thật, đó là một quy tắc ngầm trong giới giải trí.
Lưu Đông khựng lại một giây. Mộc Vũ… Vũ Mộc… Hai cái tên này thật giống nhau. Nghi hoặc trong lòng anh lại dâng lên, cô gái này rốt cuộc có quan hệ gì với Vũ Mộc?
Mộc Vũ mỉm cười nhẹ với ánh mắt ngơ ngác của Lưu Đông, rồi kéo tay Hàn Gia Lệ bước vào nhà.
Cánh cửa khép lại trước mặt, Lưu Đông bất giác lắc mạnh đầu, trong lòng thầm nghĩ: Cô gái này toàn thân đều là một ẩn số, càng lúc càng khiến người ta muốn khám phá.
Về đến căn phòng nhỏ, Mộc Vũ và Hàn Gia Lệ mang nước về rửa mặt súc miệng. Mộc Vũ thấy Hàn Gia Lệ cứ liên tục nhìn đồng hồ, vẻ mặt bồn chồn, không khỏi lên tiếng: “Chắc cô ấy không về đâu, đã hai giờ sáng rồi.”
Hàn Gia Lệ thở dài thườn thượt, khuôn mặt lộ rõ vẻ cô đơn: “Dung Dung xưa nay chưa từng qua đêm bên ngoài như vậy.”
Mộc Vũ bất giác nhớ lại quá khứ, những cô gái bắt đầu với hai bàn tay trắng, từng bước nỗ lực để thành công. Những người bạn đã từng đồng hành giờ lại đi trên những con đường khác nhau. Ánh mắt cô dần lộ vẻ hoài niệm, khẽ an ủi Hàn Gia Lệ: “Con đường làm diễn viên vốn rất cô đơn. Sớm muộn gì cậu cũng phải đi một mình. Bạn bè chẳng qua cũng chỉ là một phong cảnh đẹp trên hành trình mà thôi.”
Nhìn Hàn Gia Lệ như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, Mộc Vũ nhẹ nhàng tắt đèn, lật mình lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau, Mộc Vũ và Hàn Gia Lệ ngủ một mạch đến tận khi mặt trời đã lên cao. Nhìn thấy gần trưa rồi, cả hai lồm cồm bò dậy, đầu tóc rối bù. Sau khi rửa mặt xong, Hàn Gia Lệ làm đơn giản một món rau xào, rồi nấu ít cháo.
Ăn uống qua loa xong, Hàn Gia Lệ rủ đi dạo phố, nhưng Mộc Vũ vì túng tiền và cũng nhớ đến chuyện phải gọi cho người quản lý, liền viện cớ có việc, từ chối không đi.
Thực ra, Mộc Vũ cũng từng nghĩ đến chuyện giới thiệu Hàn Gia Lệ với quản lý Lý Vinh Hoa, nhưng cô suy đi nghĩ lại, đây là ý tốt của Lưu Đông, cô đã nợ một phần nhân tình, nếu tự tiện kéo theo Hàn Gia Lệ, e là thất lễ. Đó là điều không hay chút nào.
Thôi thì đợi sau này có cơ hội rồi tính tiếp.
Mộc Vũ cầm lấy tấm danh thiếp, đây là danh thiếp được làm rất tinh xảo, bằng kim loại mỏng, lấp lánh ánh bạc, tên Lý Vinh Hoa và số điện thoại được in nổi bằng lớp dát vàng, đơn giản mà sang trọng.
Chỉ nhìn qua là biết đây là danh thiếp rất riêng tư, số điện thoại trên đó hẳn là liên lạc cá nhân của Lý Vinh Hoa.
Mộc Vũ cảm thấy mình nên mua một chiếc điện thoại, không có điện thoại thì rất bất tiện trong việc kết nối với bên ngoài. Hạ quyết tâm, cô cầm danh thiếp rời khỏi phòng. Vừa định khóa cửa, thì đúng lúc chạm mặt Tần Dung trở về.
Cô nở một nụ cười thân thiện với Tần Dung, nhưng đối phương chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, không nói lời nào, lặng lẽ bước vào trong.
Mộc Vũ nhún vai, cô mơ hồ đoán được sự thay đổi trong thái độ của Tần Dung đến từ đâu.
Đối với một mối quan hệ thân thiết như giữa Hàn Gia Lệ và Tần Dung, sự xuất hiện của cô giống như một “kẻ lạ mặt đột ngột chen vào”, thậm chí còn vô tình giành lấy tình cảm và sự chú ý của Hàn Gia Lệ. Với Tần Dung, chuyện này e là chưa thể thích nghi được trong một sớm một chiều.
Mộc Vũ từng trải qua tình huống tương tự. Cô đã từng có một người bạn rất thân, nhưng rồi người ấy kết thân với một cô bạn khác. Ba người cùng đi dạo phố, hai người họ tíu tít bàn luận về cùng một chiếc váy, còn cô thì giống như người ngoài cuộc. Cảm giác hụt hẫng ấy kéo dài suốt một thời gian dài.
Đôi khi, tình bạn cũng thật ích kỷ. Mộc Vũ khẽ lắc đầu, gạt bỏ những cảm xúc vớ vẩn ấy ra khỏi đầu. Với cô, điều quan trọng nhất chỉ là đi thật xa trên con đường nghệ thuật, mấy chuyện cảm xúc trẻ con như vậy, cứ để gió cuốn đi.
Cô đến cửa hàng tiện lợi ở đầu hẻm, bước vào sử dụng điện thoại công cộng. Vừa nghe đầu dây bên kia phát tín hiệu kết nối, điện thoại đã được nhấc lên. Mộc Vũ đi thẳng vào vấn đề, giới thiệu dứt khoát: “A lô, xin chào, tôi tên là Mộc Vũ, được anh Lưu Đông giới thiệu. Xin hỏi, đây có phải là anh Lý Vinh Hoa không?”
Một câu đơn giản rõ ràng, vừa xác nhận thân phận bản thân, vừa hỏi đối phương có đúng là người mình cần tìm.
Nhiều người vừa nhấc máy đã hỏi “A lô, có phải là ông A, bà B không?”, khiến người nghe bối rối mà không biết phản ứng ra sao. Thật ra, việc tự giới thiệu là rất quan trọng, có thể tạo thiện cảm đầu tiên với người lạ, khiến người ta thấy mình là người thẳng thắn và dễ chịu.
Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, rồi một giọng đàn ông trầm khàn vang lên qua ống nghe, như thể còn đang ngái ngủ sau một cơn say: “Cô là bạn gái mới của cậu ta à?”
Mộc Vũ sững lại, ngượng ngùng cười nhẹ: “Không phải đâu.”
Đối phương vẫn chưa buông tha, tiếp tục hỏi dồn: “Vậy là em gái mới nhận của cậu ta?”
Mộc Vũ ho nhẹ một tiếng, vội vàng giải thích: “Cũng không phải ạ.”
Bên kia “ồ” lên một tiếng, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, rồi như bừng tỉnh, khẳng định: “À, thế là cậu ta đang tán tỉnh cô, nhưng chưa cưa đổ đúng không?”
Các cơ trên mặt Mộc Vũ như đông cứng lại. Cô thu lại nụ cười, bình thản nói: “Tôi chỉ tình cờ gặp anh Lưu Đông một lần. Mong anh đừng hiểu lầm.”
Dường như đối phương lập tức mất hứng, giọng nói trở nên uể oải: “Vậy mà cậu ta còn đưa cô số của tôi… xem ra cậu ta thật sự đánh giá cao cô rồi, chậc chậc.”
Mộc Vũ bỗng thấy một cơn bực tức trào dâng, suýt chút nữa ném thẳng ống nghe xuống. Những ngón tay mảnh khảnh của cô siết chặt lấy điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ. Cô từng là diễn viên hành động, đã học qua không ít bài quyền nổi tiếng. Nếu lúc này Lý Vinh Hoa có đứng ngay trước mặt, cô sẽ không ngần ngại tặng cho hắn một cú đấm gãy mũi!
You cannot copy content of this page
Bình luận