Danh sách chương

Hàn Gia Lệ thấp hơn một chút, nhưng cô ấy vẫn kiễng chân lên, khiến người ta có cảm giác như cô ấy còn cao hơn cả Mạnh Du. Ánh mắt cô ấy hạ dần xuống, dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng của Mạnh Du, rồi chậm rãi cúi đầu xuống gần hơn.

Ngay trong khoảnh khắc hai đôi môi gần chạm vào nhau. Mạnh Du đột ngột lùi lại một bước! Không khí hoàn mỹ trong tích tắc vỡ tan.

Khán phòng như đông cứng, vẻ thất vọng hiện rõ trên từng khuôn mặt. Những cái nhíu mày, những ánh nhìn trách móc đồng loạt hướng về Mạnh Du, người đã phá vỡ cái kết trong mơ mà ai cũng mong đợi.

Mạnh Du giật mình nhận ra mình vừa làm gì. Cô ta đưa tay bịt miệng, đôi mắt hoảng hốt, lẩm bẩm như mất hồn: “Tôi thua rồi…”

Đột nhiên, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ một nữ khán giả, ánh mắt mọi người lập tức chuyển hướng theo ngón tay cô ấy chỉ. Hàn Gia Lệ đứng bất động, hai tay buông thõng, gương mặt xinh đẹp chan chứa bi thương, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và đau đớn nhìn về phía Mạnh Du. Bị người mình yêu từ chối, nỗi đau ấy lại càng khiến cô thêm phần rạng rỡ trong vẻ mong manh ấy, đẹp đến nao lòng.

Mạnh Du sững sờ, lặng lẽ nhìn Hàn Gia Lệ, vô thức lặp lại: “Tôi thua rồi… tôi thua hoàn toàn rồi…”

Trái tim đang treo lơ lửng của Mộc Vũ cuối cùng cũng được buông xuống. Khuôn mặt cô ấy rạng rỡ lạ thường, không phải vì hả hê trước thất bại của người khác, mà là vì niềm vui chân thành khi thấy bạn mình tỏa sáng. Hàn Gia Lệ đã làm rất tốt. Dù bạn diễn có bước hụt, cô ấy vẫn không rối loạn, vẫn kiên trì tiếp tục dẫn dắt câu chuyện, hoàn toàn đắm chìm trong vai diễn.

Chiến thắng trong cuộc thi hôm nay, dĩ nhiên là điều đáng vui mừng. Nhưng điều quan trọng hơn, là trải nghiệm sâu sắc từ lần biểu diễn này, chắc chắn sẽ giúp diễn xuất của Hàn Gia Lệ bước lên một tầm cao mới.

Mộc Vũ bước nhanh lên sân khấu, nắm chặt lấy tay Hàn Gia Lệ, nhìn thẳng vào mắt cô, nở một nụ cười rạng rỡ: “Tiểu Gia, cậu thắng rồi!”

Hàn Gia Lệ vẫn sững sờ như chưa tỉnh mộng, khóe mắt vẫn còn lấp lánh giọt lệ chưa khô.

Mộc Vũ phải ghé sát tai cô, hét lên lần nữa, đầy phấn khích: “Cậu thắng rồi! Cậu thực sự thắng rồi!”

Hàn Gia Lệ như choàng tỉnh sau một giấc mơ dài. Cô ấy chớp mắt liên tục, nhìn Mộc Vũ bằng ánh mắt hoài nghi và ngập ngừng, lặp lại như thể đang tìm kiếm sự xác nhận: “Tớ thắng rồi sao?… Tớ thật sự thắng rồi ư?…”

Mộc Vũ rưng rưng nước mắt, gật đầu thật mạnh hai cái. Hàn Gia Lệ bỗng nhiên như bừng tỉnh, ý thức rõ rằng… mình thật sự đã thắng!

Cô ấy reo lên một tiếng phấn khích, dang rộng hai tay ôm chầm lấy Mộc Vũ, hai cô gái vui sướng nhảy nhót tung tăng như những đứa trẻ.

Sau vài lần nhảy, hai người nắm tay nhau đứng lại, Hàn Gia Lệ ngoái nhìn Mạnh Du, người đang đứng một bên với vẻ hơi buồn bã. Cô ấy không chút ngần ngại, vươn tay ra, năm ngón tay xòe rộng đưa về phía trước, trước mặt Mạnh Du.

Mạnh Du ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt trong veo của Hàn Gia Lệ, rồi nở nụ cười nhẹ, cuối cùng cũng đã buông bỏ khúc mắc trong lòng.

Cô ta đưa tay ra nắm lấy tay Hàn Gia Lệ, nói một câu đầy khí thế: “Lần này thua rồi. Nhưng lần sau, tôi sẽ không nhường nữa đâu đấy.”

Mạnh Du vẫn giữ chút mạnh mẽ và tự tôn của mình. Cô ta không chịu thừa nhận là kỹ năng của mình kém hơn, chỉ nói rằng bản thân “nhường” đối phương.

Hàn Gia Lệ khẽ cong môi cười, không chút để tâm tới lời ấy. Là người chiến thắng, Hàn Gia Lệ không cần thiết phải giễu cợt hay so đo, phản ứng của khán giả đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Hàn Gia Lệ vẫn khoác tay Mộc Vũ, tay kia nắm lấy tay Mạnh Du, ba người cùng nhau quay về phía khán giả, rồi cúi đầu thật sâu.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng, những vị khách lần lượt tiến lên, vui vẻ bỏ phiếu (phiếu rượu) vào chiếc hộp phía trước, miệng không ngớt lời khen ngợi: “Màn trình diễn tuyệt vời quá!”

“Các cô diễn hay thật đấy, cảm ơn vì đã mang đến một câu chuyện cổ tích quá đỗi ngọt ngào!”

Mộc Vũ lặng lẽ buông tay, lùi về sau hai bước, đứng nép trong bóng sáng, mỉm cười nhìn Hàn Gia Lệ được mọi người vây quanh.

Bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai cô: “Cô ấy diễn xuất xuất thần thế, chắc hẳn là nhờ công chỉ đạo từ cô, đúng không?”

Mộc Vũ ngạc nhiên quay đầu lại, đối diện đôi mắt sáng, sâu thẳm của Đông ca.

Ở khoảng cách gần, hàng lông mi dài như lông cọ của anh đổ bóng nhẹ nhàng lên bầu mắt, khiến đôi con ngươi đen như mực càng trở nên thâm trầm.

Mộc Vũ sững người trong thoáng chốc, sau đó nở một nụ cười điềm tĩnh, nhàn nhạt đáp: “Cô ấy vốn đã có tài năng đó, tôi chỉ là góp chút gợi ý nhỏ thôi.”

Một tràng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng Đông ca, anh nhe hàm răng trắng muốt, hơi nheo mắt, giọng nói mang theo chút trêu chọc: “Khiêm tốn quá mức thì thành ra giả tạo đấy.”

Mộc Vũ khẽ lắc đầu, cười bất đắc dĩ. Khi nói gì cũng bị hiểu sai, thì cách tốt nhất… chính là im lặng. 

Sự im lặng giữa hai người không kéo dài quá lâu. Đông ca là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí, anh ta liếc nhìn gương mặt nghiêng thanh tú của Mộc Vũ, ánh mắt đầy hứng thú:

“Tôi đoán cô cũng là người trong giới đúng không? Cô đã ký hợp đồng với công ty quản lý nào chưa? Tôi có một người bạn, nếu cô muốn, tôi có thể giới thiệu.”

Mộc Vũ sững người. Công ty quản lý? Thành thật mà nói, dù nhiều diễn viên tự do có thể chỉ nhờ người đại diện đàm phán công việc, nhưng đó thường là những ngôi sao đã có danh tiếng. Còn với một “người mới”, lựa chọn tốt nhất chính là gia nhập một công ty quản lý chính quy.

Dù sẽ có nhiều ràng buộc, nhưng đồng thời, cũng là vô vàn cơ hội. Tài nguyên và kênh phân phối mà các công ty sở hữu, không ai có thể so bì.

Ví dụ như, một công ty giải trí nổi tiếng từng hợp tác với một đài truyền hình, tổ chức một chương trình truyền hình thực tế quy mô toàn quốc. Cuối cùng, những chàng trai trẻ giành chiến thắng trong cuộc thi được công ty đó “gọt giũa”, đóng gói như một nhóm nhạc thần tượng, không lâu sau đã nổi tiếng khắp cả nước, từ thành thị đến thôn quê không ai là không biết.

Nhưng sự thật phía sau thì ít ai hay. Những chàng trai ấy vốn dĩ đã được công ty đào tạo trong bí mật suốt nhiều năm, là hạt giống ưu tú, được nuôi dưỡng kỹ càng từ trước.

Cái gọi là hợp tác với đài truyền hình, thực chất chỉ là một chiêu trò PR, nhằm tạo hiệu ứng truyền thông, giúp họ vụt sáng một cách “chính danh” và ngoạn mục.

Chỉ từ chuyện này cũng đủ để thấy quyền lực và ảnh hưởng của công ty giải trí lớn mạnh đến mức nào. Nếu chỉ là cá nhân đơn độc, làm sao đủ sức tổ chức một cuộc thi tuyển chọn trên toàn quốc? Làm sao có thể thao túng mọi kết quả, khiến mọi thứ đều diễn ra theo đúng “ý” đã định trước?

Mộc Vũ trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận lời đề nghị thiện ý của Đông ca. Nguyên nhân chính, là vì trước đó Đông ca từng thành thật nói rằng anh là một fan lâu năm của Vũ Mộc, điều đó khiến Mộc Vũ có thêm đôi chút thiện cảm với ông chủ quán bar này.

Dù sao đi nữa, Mộc Vũ cũng là người từng lăn lộn nhiều năm trong giới, cô không hề tỏ ra nôn nóng hay vội vã, chỉ bình tĩnh nói: “Vậy thế này đi, anh đưa tôi thông tin liên lạc của anh ta, tôi sẽ tự liên hệ rồi tính tiếp.”

Đông ca lập tức móc từ túi quần ra một chiếc hộp danh thiếp, nhanh chóng lật tìm rồi rút ra một tấm, đưa tới trước mặt cô, mỉm cười nói: “Tuy là tôi giới thiệu, nhưng mà… ánh mắt của anh ta cao lắm đấy. Có lọt được vào mắt xanh hay không, còn phải xem màn thể hiện của cô thôi.”

Mộc Vũ hơi nhướng mày, trong lòng có chút hứng thú không ngờ tới, cô vươn tay nhận lấy danh thiếp, vừa nhìn thoáng qua đã hiểu lời Đông ca không phải nói chơi.

Tên người ghi trên danh thiếp là: Lý Vinh Hoa.

Cái tên nghe có vẻ quê mùa, mang dáng vẻ “phú quý vinh hoa”, nhưng đây lại chính là một nhân vật huyền thoại trong giới giải trí. Là người đại diện vàng của công ty Giải Trí Vinh Quang, một tay “quản lý ngôi sao” lão luyện, từng lăng xê thành công một diva tầm cỡ thiên hậu, hai nữ diễn viên từng đoạt Ảnh hậu, và hiện tại, ban nhạc do anh ta dẫn dắt cũng đang làm mưa làm gió khắp các bảng xếp hạng.

Lý Vinh Hoa, cái tên nghe có vẻ quê mùa, mang ý nghĩa ‘vinh hoa phú quý’, nhưng thực tế, anh ta không chỉ là một người quản lý nghệ sĩ, mà còn là một tín đồ thời trang thực thụ. Anh ta luôn là vị khách mời danh dự ngồi hàng ghế đầu tiên tại các sàn diễn thời trang.

Hết Chương 22: Người chiến thắng thực sự.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page