Hàn Gia Lệ bị sự thật ấy giáng cho một đòn không quá nặng, nhưng cũng chẳng nhẹ. Cô ấy nghiến chặt răng, lặng lẽ dõi theo bóng dáng nhẹ nhàng của Mạnh Du trên sân khấu, trong lòng thầm thề: Hôm nay nhất định phải thắng, sau này cũng tuyệt đối không để thua người kiêu ngạo đó!
Khi mọi người đang nghĩ rằng tình tiết sẽ giống như trước: Mạnh Du mở cửa, thấy quái thú trong trạng thái giả chết, khuôn mặt từ vui mừng chuyển sang buồn bã, sau đó là đau đớn đến tuyệt vọng…
Không thể phủ nhận, diễn xuất của Mạnh Du vẫn xuất sắc, nhưng vì diễn lại lần hai, nên sự bất ngờ không còn, một vài vị khách thậm chí bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài vì chán.
Đúng lúc ấy, Mạnh Du đột ngột dang hai tay ra, hai cánh tay dang rộng sang hai bên, khuôn mặt cô ta như đóa hồng e ấp bất ngờ nở rộ, vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ đang yêu lập tức bị niềm hạnh phúc cuốn đi sạch sẽ.
Hàn Gia Lệ lập tức trừng lớn mắt: Mạnh Du… cô ấy đã thay đổi kịch bản! Vẻ mặt lúc này tuyệt đối không phải là khi nhìn thấy quái thú đang giả chết.
Không chỉ Hàn Gia Lệ, khán giả cũng nhận ra điều đó, rất nhiều người phát ra tiếng “ồ” đầy ngạc nhiên, sau đó tập trung trở lại, háo hức chờ xem biểu diễn tiếp theo của Mạnh Du.
Mạnh Du kiễng chân, hai tay nâng váy, xoay người mấy vòng như tinh linh trong rừng, nhẹ nhàng và vui tươi. Ai cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc rực rỡ của cô ta lúc này.
Cô ta dừng lại trên mũi chân, lồng ngực phập phồng, gương mặt đỏ bừng vì xúc động, tỏa ra ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cô ta ngẩng đầu, nhìn về phía hình tượng mà cô ta kính ngưỡng nhất trong lòng, lớn tiếng nói: “Ngài Quái vật, em đã trở về đúng hẹn rồi!”
Sau đó, cô ta hơi nghiêng đầu, vẻ mặt lại trở nên e thẹn, như cành cây xấu hổ khẽ khàng khép lại, giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên giữa đại sảnh: “Ngài… vui không?”
Vừa dứt lời, Mạnh Du bất ngờ ngẩng đầu thật cao, mắt đối mắt, dũng cảm đối diện với người cô yêu trong lòng, đường nét mềm mại trên khuôn mặt bỗng trở nên kiên nghị, thể hiện một tình cảm kiên định như vàng đá.
Ánh đèn mạnh mẽ chiếu rọi lên cô ta, và thông qua từng nét biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt Mạnh Du, mọi người như tận mắt chứng kiến một phép màu. Từng cử chỉ, từng cái chớp mắt đều thật đến mức khiến người ta như đang sống trong câu chuyện ấy.
Đôi mắt Mạnh Du mở to trong sự kinh ngạc, miệng khẽ hé, cô kêu khẽ một tiếng, đưa tay che miệng, chớp mắt liên hồi. Cô chậm rãi vươn tay ra phía trước, khẽ hỏi:
“Ngài Quái vật…?”
Hàn Gia Lệ siết chặt nắm tay, diễn xuất của Mạnh Du không còn lời nào để chê. Chỉ nhờ biểu cảm và động tác, cô ta đã khiến toàn bộ khán giả tưởng tượng ra được khoảnh khắc quái thú biến thành hoàng tử, thần kỳ, hoàn mỹ, không chỗ nào sơ hở!
Lần biểu diễn đầu tiên của Hàn Gia Lệ cũng giúp khán giả cảm nhận được sự tồn tại của người đẹp, nhưng đó chỉ là một cái bóng mờ nhạt, không thể khiến người xem cảm nhận rõ ràng như lần này. Diễn xuất của Mạnh Du giống như thật sự có một con quái thú hóa thành người trước mắt mọi người, chấn động lòng người, không thể bắt bẻ!
Hàn Gia Lệ cố gắng mở miệng, nhưng tiếng nói mắc kẹt trong cổ họng, giống như một chiếc xe cũ cần tra dầu. Cô ấy thậm chí có thể nghe thấy tiếng “két két” trong cổ mình, run rẩy.
Bỗng một giọng nói trầm tĩnh vang lên sau lưng cô ấy: “Bình tĩnh lại, cậu vẫn chưa thua. Bây giờ, hãy bước lên sân khấu… gỡ mặt nạ của cậu xuống.”
Hàn Gia Lệ bất ngờ xoay người lại, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Mộc Vũ. Cô giơ hai tay lên, đôi bàn tay mảnh mai ấy không ngừng run rẩy, trên gương mặt hiện lên một nụ cười khổ bất lực, nhưng cô không nói gì.
Mộc Vũ chăm chú nhìn Hàn Gia Lệ, chầm chậm nắm lấy đôi tay cô ấy, Hàn Gia Lệ cảm nhận được từng luồng ấm áp truyền qua từng đầu ngón tay, khiến cô ấy vô thức đáp lại ánh mắt của Mộc Vũ, trong đó như ẩn chứa một xoáy nước nhỏ, mê hoặc đến mức khiến người ta không thể thoát ra.
Giọng nói của Mộc Vũ dịu dàng nhưng tràn đầy ma lực: “Bây giờ, cậu là quái thú… nhưng vì tình yêu, cậu đã trở lại làm hoàng tử. Cậu sắp cưới người con gái cậu yêu… Cô ấy xinh đẹp, lương thiện… và hạnh phúc ấy đang nhấn chìm cậu…”
Giọng cô như một câu thần chú của phù thủy, khiến đôi mắt mông lung của Hàn Gia Lệ dần trở nên trong trẻo, cô ấy lặp lại lời Mộc Vũ, như đang tự thôi miên mình: “Tôi là quái thú… giờ tôi là hoàng tử… Tôi yêu cô ấy… rất rất yêu… Tôi hạnh phúc… rất hạnh phúc…”
Bên cạnh, Đông ca tròn mắt kinh ngạc nhìn Mộc Vũ. Cô gái trẻ với vẻ ngoài dịu dàng này không ngờ lại sở hữu một sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến vậy. Anh từng gặp nhiều người trong giới, nhưng vừa rồi rõ ràng là thủ pháp của một đạo diễn chuyên nghiệp, dẫn dắt diễn viên bằng cách giao tiếp ánh mắt và dùng ngôn từ để đưa họ vào thế giới của vai diễn.
Nhưng năng lực đó, thường chỉ những đạo diễn dày dạn kinh nghiệm mới làm được. Còn cô gái này… một cái tên vô danh… sao lại có được khả năng đó?!
Trên sân khấu, phần trình diễn của Mạnh Du đang đi đến hồi kết. Cô ta xoay người một lần nữa, nhưng lần này, vòng xoay ấy như có một trọng tâm vô hình, cô ta liên tục nghiêng đầu về bên trái, như thể thật sự có một người khác ở đó, đang mỉm cười nhìn cô ta đầy trìu mến.
Ánh mắt Hàn Gia Lệ dõi theo từng cử động của Mạnh Du, trong mắt ngập tràn mộng ảo. Cô ấy đã hoàn toàn nhập vai, hoàn toàn bị Mộc Vũ mê hoặc. Lúc này, Mạnh Du không còn là đối thủ, mà chính là người yêu, là chàng trai trong giấc mộng bao năm của cô ấy. Và giờ đây, người con gái tuyệt đẹp ấy, chính là của cô!
Hàn Gia Lệ tung người bay lên sân khấu, một chuỗi động tác lật người uyển chuyển dứt khoát, một tay cô ấy giật lấy chiếc mặt nạ, ném nó lên không trung một cách dứt khoát. Một tiếng kinh hô vang lên từ phía khán giả, chiếc mặt nạ bay thẳng vào đám đông, khiến mọi người thi nhau cúi xuống tranh giành.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Hàn Gia Lệ khóa chặt lấy Mạnh Du, ánh nhìn chứa đầy say mê và dịu dàng. Hàn Gia Lệ vốn là người học múa, kiễng chân nhẹ nhàng, nhảy múa vòng quanh Mạnh Du, ngôn ngữ hình thể phong phú và mãnh liệt, như thể tình yêu ấy không thể nào kìm nén được nữa.
Gương mặt của Mạnh Du khẽ biến sắc, một tia khác lạ thoáng qua, nhưng ngay lập tức cô ta phối hợp nhịp nhàng, hòa nhập vào vũ điệu của Hàn Gia Lệ. Hoàng tử và người đẹp – trong khoảnh khắc ấy – đã hoàn toàn cộng hưởng, và tình yêu giữa họ lan tỏa khắp không gian, khiến mọi khán giả đều xúc động đến nghẹt thở.
Từng tràng vỗ tay như sóng vỗ nổi lên, đi kèm những tiếng xuýt xoa không ngớt, không khí trong khán phòng như muốn bùng nổ.
Ánh mắt đầy tình cảm của Hàn Gia Lệ (vai hoàng tử) và Mạnh Du (vai mỹ nhân) giao nhau, siết chặt không rời, mãnh liệt đến mức khiến người ta quên mất giới tính thật của họ, chỉ còn cảm giác như đang chứng kiến một đôi tình nhân say đắm.
Từng bước chân của họ chậm lại, rồi dừng hẳn, trong ánh nhìn đắm đuối không dứt, thời gian như ngừng trôi, cả hội trường lặng im như tờ, tất cả mọi người đều nín thở, trong lòng mơ hồ trông chờ điều gì đó sẽ xảy ra.
Cuộc tranh tài tưởng như chỉ là một màn biểu diễn phụ trợ, nay đã hóa thành một buổi trình diễn nghệ thuật đỉnh cao. Đến khoảnh khắc này, cả hai nữ diễn viên đều đã đạt đến trình độ xuất sắc, giờ chỉ còn thiếu một màn kết hoàn mỹ, để vẽ trọn vẹn dấu chấm hết cho bản tình ca tuyệt đẹp này.
Đó cũng chính là điều mà tất cả khán giả đang chờ đợi.
You cannot copy content of this page
Bình luận