Cuộc tranh cãi của hai người nhanh chóng thu hút một đám đông vây quanh. Nhìn hai mỹ nữ đối đầu nảy lửa, thật sự là một cảnh tượng khiến tim người xem đập thình thịch.
Chẳng bao lâu sau, từ phía sau đám người vang lên một tràng xôn xao, có người quen la lớn: “Đông ca đến rồi!”
Đám đông tự động dạt ra tạo thành một lối đi. Mộc Vũ nghe vậy cũng ngoảnh lại nhìn, vừa trông thấy người kia, cô liền sững người: Người đàn ông được gọi là “Đông ca” mặc một chiếc sơ mi lụa đen, cổ áo chữ V lộ ra một mặt dây chuyền thánh giá bạc, gương mặt góc cạnh sắc nét, mái tóc húi cua đầy cá tính, khiến người ta khó mà quên được. Chính là vị “siêu fan” mà Mộc Vũ từng gặp tại mộ của Vũ Mộc.
Anh ta không nhận ra Mộc Vũ đang đứng phía sau Hàn Gia Lệ, chỉ khẽ nheo mắt, ánh nhìn như có như không lướt qua hai cô gái đang giằng co. Mãi đến khi cả hai đều bị ánh mắt đó làm cho chột dạ, cúi đầu xuống, anh ta mới nhàn nhạt mở miệng: “Đây là chỗ giải trí. Nếu đã muốn giải trí công chúng, sao không chơi lớn một chút?”
Đông ca búng tay tách một cái, lập tức có phục vụ bưng ra hai thùng giấy lớn, đặt ngay trước sân khấu. Anh ta chỉ tay về phía trước: “Lát nữa hai người mỗi người đứng ở một góc sân khấu, diễn một vở cổ tích kinh điển. Mỗi khách trong quán sẽ được phát một phiếu đồ uống. Nếu cảm thấy xúc động bởi phần diễn của ai, thì hãy ném phiếu vào thùng của người đó.”
Rồi anh ta đảo mắt nhìn khắp bốn phía. Dáng người cao lớn của anh khiến một động tác đơn giản cũng trở nên đầy khí thế, bao trùm lấy cả khán phòng. Đông ca cao giọng tuyên bố: “Phiếu đầu tiên là miễn phí, mọi người đều được tặng một ly rượu. Còn nếu muốn tiếp tục ủng hộ vị tiểu thư nào thì mời tự bỏ tiền mua phiếu.”
Vừa dứt lời, cả quán lập tức nổ tung trong tiếng hò reo. Mời toàn quán một lượt rượu, đúng là quá hào phóng! Ai cũng biết rượu trong bar mắc gấp ba lần bên ngoài, chi tiêu như vậy, e rằng chỉ có ông chủ quán mới dám làm.
Mộc Vũ khẽ nhướng mày. Tên Đông ca này đúng là biết làm ăn. Một màn “cãi vã tuổi trẻ” giữa hai cô gái đã bị anh ta khéo léo biến thành một canh bạc công khai. Thực chất, Hàn Gia Lệ và Mạnh Du đang cùng nhau dâng tặng cho bar một tiết mục phụ trợ miễn phí.
Dù sao đi nữa, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp biểu diễn trên sân khấu cũng đủ hấp dẫn rồi, huống chi lại kèm thêm yếu tố thi thố và đánh cược. Chỉ cần gợi chút cảm xúc, đám khách say trong quán chắc chắn sẽ không chỉ dùng mỗi phiếu miễn phí. Kết thúc trận “đối đầu”, chỉ e tên quán bar này sẽ được truyền miệng khắp nơi. Một màn quảng cáo không tốn một xu, lại còn tăng doanh thu tức thì… Đông ca quả là kẻ tính toán không chê vào đâu được.
Chỉ tiếc là… Hàn Gia Lệ và Mạnh Du chẳng khác gì bị lợi dụng trắng trợn.
Mộc Vũ còn đang nghĩ vậy, thì lại nghe Đông ca tiếp tục tuyên bố với đám đông dần im lặng:
“Bất kể ai thắng cuộc, đều sẽ nhận được thù lao năm chữ số, đồng thời trở thành người mẫu đại diện cho bảng hiệu mới của quán.”
Cả khán phòng lại bùng nổ. Không ít cô gái ăn mặc sành điệu trong quán lộ ra vẻ ghen tị, thậm chí có chút hâm mộ.
Ai cũng biết, ở con phố này, quán bar “Thiên Sứ Sa Ngã” nổi tiếng nhất, phần lớn là nhờ cái bảng hiệu của nó.
Người mẫu trên bảng hiệu, ba năm trước chỉ là một diễn viên vô danh, kể từ khi chụp ảnh cho bảng hiệu của quán, liền một bước thành sao, nay đã là khách quen của sàn catwalk. Chỉ cần bước chân lên sàn diễn ở thành phố này là đã kiếm được sáu con số. Trong quá trình cô ta thành danh, hiệu ứng truyền thông từ “Thiên Sứ Sa Ngã” không thể xem nhẹ.
Từ những lời thì thầm bàn tán của khách xung quanh, Mộc Vũ đã hiểu toàn bộ sự việc. Cô lập tức nhận ra, lần tỷ thí này đối với Hàn Gia Lệ mà nói, vừa là một thách thức, vừa là một cơ hội.
Cô thật lòng mong Hàn Gia Lệ có thể giành được chiến thắng.
Diễn biến đã đến mức này, chuyện không còn là một cuộc tranh chấp nông nổi giữa hai cô gái nữa, mà đã liên quan đến con đường phát triển sự nghiệp diễn xuất trong tương lai của họ.
Hai người bỗng trở nên trầm lặng, khác hẳn vẻ gay gắt lúc trước. Bên dưới vẻ bình tĩnh ấy, làn sóng ngầm khó diễn tả đang cuộn trào.
Hàn Gia Lệ nhìn thẳng vào Mạnh Du, hỏi bằng giọng trầm lặng nhưng nghiêm túc: “Tôi luôn thắc mắc, tại sao lúc đó cô lại từ bỏ vai diễn đó? Cô có thể nói cho tôi biết không?”
Mạnh Du nhìn về phía trước, xuyên qua đám đông náo nhiệt, ánh mắt dường như dừng lại ở một nơi nào đó xa xăm. Giọng cô ta rất nhẹ, nhưng trong cái ồn ào của quán bar, lại có một thứ lực xuyên thấu kỳ lạ, truyền đến tai Hàn Gia Lệ và cả Mộc Vũ đang đứng phía sau: “Hồi đó, tôi nhắm vào Vũ Mộc mà đến. Cô ấy tuy bị gọi là ‘nữ phụ vĩnh viễn’, nhưng theo tôi, cô ấy là một diễn viên xuất sắc. Tôi rất muốn được diễn cùng cô ấy trên một sân khấu… Chỉ tiếc là…”
Toàn thân Mộc Vũ khẽ run lên, ánh mắt lập tức bùng lên ánh sáng mãnh liệt.
Nếu như hôm qua, sự công nhận từ khán giả giúp cô lấy lại lòng tin của một diễn viên, thì hôm nay, câu nói của Mạnh Du lại thắp lên trong cô một ngọn lửa chiến đấu rực rỡ.
Trong lòng Mộc Vũ, cô vẫn luôn có phần công nhận Mạnh Du. Được một nữ diễn viên có thực lực công nhận là điều vô cùng vinh hạnh, đồng thời cũng là thách thức rất lớn.
Lờ mờ, Mộc Vũ cảm thấy cuộc tranh đấu giữa Hàn Gia Lệ và Mạnh Du, giờ đây đã chuyển hóa thành trận đối đầu giữa chính cô và Mạnh Du.
Bằng mọi giá, cô phải giúp Hàn Gia Lệ giành được chiến thắng. Đó không chỉ là vì tình bạn, mà còn là sự tôn trọng dành cho Vũ Mộc từ tận đáy lòng.
Đông ca bắt đầu cho người phát phiếu rượu, sau khi hoàn tất phần tặng đồ uống cho khách, quay lại nhìn hai cô gái. Thấy bọn họ ai nấy đều mang vẻ mặt tự tin, anh ta gật đầu hài lòng. Bọn họ càng đấu dữ dội, chương trình càng hấp dẫn, và khách trong quán sẽ càng lên hứng.
Khóe môi Đông ca khẽ nhếch lên, hai lúm đồng tiền hiện rõ, nét mặt lập tức trở nên ôn hòa. Anh ta nhẹ nhàng cười, nói với hai cô gái: “Lát nữa các em có mười lăm phút chuẩn bị. Hãy suy nghĩ kỹ xem muốn diễn vai gì. Phía sau sân khấu của quán có sẵn đạo cụ và phục trang, cứ tự do lựa chọn.”
Hàn Gia Lệ lúc này không còn vẻ hoạt bát thường ngày nữa, chỉ yên lặng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Mạnh Du liếc nhìn Hàn Gia Lệ bên cạnh, cất tiếng nhạt nhẽo: “Tùy thôi, dù sao cô ta cũng không phải là đối thủ của tôi.”
Nghe câu nói này, lông mày Đông ca hơi nhíu lại.
Mộc Vũ cũng nghe thấy rành rọt, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm. Câu nói mang tính khinh miệt gần như là sỉ nhục này khiến cô tức giận như chính mình bị xúc phạm vậy. Cô không kìm được liếc nhìn Hàn Gia Lệ. Quả nhiên, sắc mặt đối phương đã tái nhợt.
Lời lẽ công kích, đôi khi chẳng cần lý lẽ hay chứng cứ, nhưng lại là thứ sát thương mạnh nhất.
Đáng sợ hơn cả, là trước câu nói của Mạnh Du, Hàn Gia Lệ không thể phản bác.
Tim Mộc Vũ trầm xuống, chưa đấu đã buông xuôi, với một diễn viên, đó là điều chí mạng.
Cô bỗng bước lên, kéo Hàn Gia Lệ đứng ra sau lưng mình, ngẩng cao đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào Mạnh Du, từng chữ từng chữ đều rõ ràng, mạnh mẽ: “Cho dù hôm nay cô ấy thua, cũng không có nghĩa là sau này vẫn kém hơn cô. Huống hồ, trận đấu hôm nay… còn chưa bắt đầu.”
Câu nói này đáp trả một cách hoàn hảo. Hàn Gia Lệ đang uể oải lập tức bừng tỉnh.
Phải rồi, dù hôm nay thua thì sao? Con đường phía trước còn dài, chưa chắc sau này cô sẽ mãi kém hơn Mạnh Du!
Đông ca suýt nữa đã vỗ tay tán thưởng. Cô gái này ăn nói bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng chẳng hèn yếu, đáng quý nhất là không mang theo khí thế áp đảo kiểu “đắc lý không buông tha”.
Anh ta không nhịn được liếc nhìn người vừa nói và khi nhìn rõ gương mặt ấy, lập tức khựng lại một khắc.
Là cô ấy, chính là cô gái mà anh ta đã gặp tình cờ trước mộ của Vũ Mộc
You cannot copy content of this page
Bình luận