Mộc Vũ ngồi sau lưng Hàn Gia Lệ, tay nắm chặt khung xe đạp, cười ngả nghiêng không ngớt. Hàn Gia Lệ thở hồng hộc đạp xe, bất mãn hỏi: “Cậu… cậu cười… cái gì… vậy hả?”
Mộc Vũ cúi đầu nhìn hai người đang mặc đồ dạ tiệc lộng lẫy, mà lại ngồi trên một chiếc xe đạp cà tàng phát ra tiếng “cót két” đều đều, không nhịn được lại phá lên cười lần nữa. Một lúc sau, cô mới nín lại được, trêu: “Hóa ra cỗ xe hoàng gia của ‘nữ hoàng bóng đêm’ lại là cái xe đạp này à?”
Vừa hay đến đoạn lên dốc, Hàn Gia Lệ liền chống chân xuống đất, dừng xe lại. Mộc Vũ cũng từ yên sau nhảy xuống. Hàn Gia Lệ nhìn cô, bật cười theo: “Biết sao giờ, đoạn đường cũng đâu có xa, bắt taxi thì mắc quá, mà cậu nỡ lòng nào mặc cái váy này chen chúc trên xe buýt không?”
Nói xong, Hàn Gia Lệ ưỡn ngực, đẩy xe đạp với dáng vẻ đầy khí thế như đang quảng cáo, bắt chước phong thái một nữ minh tinh, trang nghiêm tuyên bố: “Đây chính là siêu xe hiệu Bí Ngô mà cô bé Lọ Lem từng cưỡi đấy nhé. Thiết kế hai bánh cực độc đáo, thân thiện môi trường, không tốn xăng, còn giúp giữ dáng nữa!”
Hàn Gia Lệ rung rung bờ vai, quay lại nheo mắt với Mộc Vũ: “Lại còn có mỹ nhân thế này ngồi sau xe, chần chừ gì nữa mà không tán tỉnh đi?”
Mộc Vũ bị chọc đến bật cười khúc khích. Hàn Gia Lệ đúng là cây hài trời sinh, cả ngày vô ưu vô lo, mang theo một luồng năng lượng tích cực khiến người khác cũng vui lây theo.
Lên hết dốc, Hàn Gia Lệ lại leo lên yên xe, Mộc Vũ cũng nhảy lên sau. Hai người ríu rít trò chuyện, vừa cười vừa đạp thêm mười mấy phút nữa thì đến một con phố náo nhiệt. Đèn neon sáng rực khắp nơi, lấp lánh trong màn đêm. Người đi đường như những linh hồn lạc lối, lướt vào rồi lại ra khỏi các quán bar đủ sắc màu.
Hàn Gia Lệ đi thẳng đến trước quán bar lớn nhất trong khu, biển hiệu chỉ có hình một thiên sứ cởi trần. Đôi cánh của cô ta đen nhánh, từng chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống phía sau. Mái tóc dài mượt thả trước ngực che khuất một phần gợi cảm, càng khiến vòng eo nhỏ nhắn và làn da trắng nõn thêm phần nổi bật. Hình ảnh ấy được phóng đại tối đa, vừa quyến rũ vừa bí ẩn.
Thấy Mộc Vũ nhìn đăm đăm vào tấm biển quảng cáo, Hàn Gia Lệ kéo tay cô, bật cười trêu: “Sao nào, mê mẩn sắc đẹp rồi hả? Định quỳ dưới váy nàng thiên sứ đen kia à?”
Mộc Vũ lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi theo tấm hình, nghiêm túc nói: “Tớ thấy bức ảnh này được chụp rất đẹp, biểu cảm và động tác của người mẫu rất có thần. Cậu nhìn đi, tay cô ấy buông tự nhiên ở hai bên, nhưng phối hợp với chân trái hơi gập lại, tạo cảm giác như đang chuẩn bị chiến đấu. Cơ thể thì hơi xoay nghiêng, nhưng đầu lại hướng thẳng vào ống kính, ánh mắt sâu thẳm. Cả bức ảnh như thể một thiên thần sa ngã chiến đấu vì tự do, dù có thất bại cũng quyết không buông xuôi.”
Hàn Gia Lệ ngẩng đầu nhìn kỹ lại tấm biển, suy nghĩ một lúc rồi gật gù: “Cậu nói đúng thật đấy… Tớ cứ thấy có gì đó cuốn hút mà không nhận ra, thì ra là vậy.”
Mộc Vũ vỗ nhẹ vai cô, mỉm cười: “Nếu cậu thường xuyên quan sát kỹ biểu cảm và động tác của nhân vật, tìm hiểu sự khác biệt của chúng khi lên hình, cậu cũng sẽ nhìn ra được.”
Hàn Gia Lệ như đăm chiêu suy ngẫm, rồi lại nhìn Mộc Vũ bằng ánh mắt khác hẳn. Lúc mới gặp, cô thấy Mộc Vũ là một cô gái dịu dàng, cổ điển, giống như dòng suối trong, nhìn thấu ngay đáy. Nhưng càng tiếp xúc, cô càng cảm thấy Mộc Vũ là một đại dương sâu thẳm, không thể dò hết.
Hàn Gia Lệ kéo tay Mộc Vũ, nhìn dòng người ra vào quán bar, giục: “Đi thôi, trễ rồi đấy, sắp tới phần biểu diễn của Tần Dung rồi!”
Mộc Vũ ngoan ngoãn đi theo sau Hàn Gia Lệ, trong lòng cũng có phần tò mò không biết phần biểu diễn của Tần Dung sẽ như thế nào. Cúi đầu nhìn đôi giày sandal quai bạc mảnh mai dưới chân, cô âm thầm suy đoán: Tần Dung chắc hẳn là kiểu người cẩn trọng, pha chút thanh lịch của quý cô Anh quốc.
Khác hẳn với không khí yên tĩnh bên ngoài, vừa bước vào cửa, một luồng khí nóng hừng hực lập tức ập đến. Quán bar “Thiên Thần Sa Ngã” đúng như cái tên của nó, mang phong cách tuổi trẻ, nhiệt huyết, phóng khoáng, và lối bài trí ở đây thể hiện điều đó một cách hoàn hảo. Toàn bộ quán là một đại sảnh rộng lớn, không có ranh giới rõ ràng, mọi góc trong quán đều có thể trở thành sàn nhảy.
Khi khách cảm thấy mệt, chỉ cần vẫy tay gọi phục vụ là sẽ được mang đến những chiếc đệm ngồi nhỏ, có thể ngồi bệt xuống bất kỳ đâu, tự nhiên tụ tập thành từng nhóm ba bốn người.
Bầu không khí trong quán cực kỳ thoải mái, rất thích hợp để làm quen bạn bè. Vì không gian mở, không có vách ngăn nên chỉ cần ngồi xuống là có thể trò chuyện với người lạ ngay bên cạnh.
Chỉ vừa nhìn qua khung cảnh ấy, Mộc Vũ đã thích ngay nơi này, thoải mái, tự do, thả lỏng hoàn toàn. Cô gần như có thể chắc chắn sau này mình sẽ trở thành khách quen ở đây, mỗi khi căng thẳng vì quay phim có thể ghé qua để xả stress.
Cô cũng lập tức nhìn thấu chiến lược kinh doanh của quán bar này. Trong đại sảnh, các nhân viên phục vụ đi lại như bay trên đôi giày trượt patin, khéo léo bưng khay rượu len lỏi giữa dòng người như bướm lượn. Chủ quán quả thật rất có đầu óc, phục vụ ở đây toàn là những chàng trai cao trên mét tám, dáng người cân đối, mặc áo ghi-lê vest đen, quần dài đen, thắt nơ cổ, sơ mi trắng tinh, ai nấy đều lịch thiệp, phong độ.
Cứ nhìn những cô gái xinh đẹp đang kéo các phục vụ lại trò chuyện là đủ hiểu, chiến thuật “mỹ nam kế” này rõ ràng phát huy hiệu quả tuyệt vời. Mà ở đâu có nhiều mỹ nữ thì ắt sẽ thu hút được cánh mày râu đến chi tiêu, điều này cũng lý giải vì sao quán lúc nào cũng đông nghịt người.
Phải biết rằng nơi đây là con phố tập trung toàn bar, vậy mà “Thiên Thần Sa Ngã” lại làm ăn phát đạt đến thế, thật không dễ dàng chút nào.
Tâm trạng Hàn Gia Lệ rất phấn khích, kéo Mộc Vũ len lỏi qua đám đông, chen đến gần sân khấu phía trước. Trước mặt họ là một sân khấu nhỏ, dài khoảng năm mét, rộng chưa đầy một mét, hẹp đến mức chỉ đủ cho một người xoay người.
Trên sân khấu lúc này, một cô nàng nóng bỏng đang biểu diễn múa cột. Cô ta có thân hình quyến rũ, phía trên chỉ mặc một chiếc áo hở eo, phía dưới là chiếc váy ngắn đến nỗi vừa vặn che được phần hông.
Cô nàng dùng cánh tay thon dài ôm lấy cột kim loại thả từ trần nhà xuống, uyển chuyển xoay tròn xung quanh, cơ thể mềm mại, động tác mạnh mẽ nhưng hoàn toàn không mang chút sắc dục nào.
Mộc Vũ lập tức nhận ra, đây là một vũ công thực thụ. Mục đích điệu múa của cô không phải để quyến rũ, mà là để phô diễn vẻ đẹp của bản thân, như một loại nghệ thuật.
Hàn Gia Lệ ghé sát tai Mộc Vũ, hét lớn: “Đây là một cô giáo dạy múa cột đấy! Lát nữa cậu sẽ thấy điều rất thú vị!”
Mộc Vũ nghiêng đầu, chắp hai tay sát miệng, cũng hét đáp lại: “Chẳng lẽ không có mấy anh đẹp trai rủ cô ấy đi học múa cột sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác kinh ngạc của Hàn Gia Lệ, Mộc Vũ biết mình đoán trúng rồi. Cô tinh nghịch lè lưỡi, cười toe rồi khoác tay Hàn Gia Lệ tiếp tục chăm chú xem biểu diễn.
Âm nhạc dần chậm lại, người vũ nữ từ từ duỗi thẳng cơ thể, hai chân quấn quanh cột, mái tóc dài tung về phía sau. Cô ta ngửa người ra sau, dang rộng hai tay, tạo một tư thế cực kỳ lôi cuốn.
Mộc Vũ không ngần ngại vỗ tay thật to. Người vũ công đứng thẳng dậy, mỉm cười cúi chào khán giả rồi nhanh nhẹn chạy xuống khỏi sân khấu. Vừa bước xuống, cô lập tức bị một nhóm các cô gái vây quanh hỏi han ríu rít.
Mộc Vũ và Hàn Gia Lệ nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, cả hai cùng bật cười ngầm hiểu nhau.
You cannot copy content of this page
Bình luận