Mộc Vũ trở về căn phòng trọ của mình, đúng lúc chiều tà. Trong tứ hợp viện, mùi cơm canh thơm lừng theo gió nhẹ nhàng lan tỏa. Mộc Vũ hít sâu một hơi như kẻ đã lâu chưa từng ngửi thấy hương vị gia đình. Trước kia cô chỉ biết vùi đầu vào diễn xuất, hoàn toàn mù tịt chuyện bếp núc, mọi sinh hoạt đều có trợ lý lo liệu.
Bụng cô đúng lúc réo lên khe khẽ. Mộc Vũ cúi xuống, lục trong chiếc túi nilon mang theo bên mình, lấy ra ổ bánh mì mua dọc đường. Cô cầm lên, cắn một miếng thật lớn như để lấp đầy khoảng trống đang cồn cào trong dạ dày.
Cửa phòng vừa mở ra, cô liền thấy Hàn Gia Lệ đang đeo tạp dề, tay cầm chảo xào dở. Hàn Gia Lệ lập tức đặt chảo xuống, không nói không rằng giật lấy ổ bánh trên tay cô, giọng có chút trách móc: “Sao chỉ ăn mỗi cái bánh mì cho qua bữa thế kia? Dù có muốn giữ dáng cũng không được ngược đãi bản thân như vậy chứ.”
Hàn Gia Lệ cẩn thận bọc lại ổ bánh, đặt sang một bên rồi kéo Mộc Vũ ngồi xuống chiếc bàn vuông nhỏ, cúi người cười dịu dàng: “Chờ chút nữa ăn cơm nhé. Vừa nãy Tần Dung có gọi về bảo hôm nay không về ăn, coi như cậu được hưởng phần luôn rồi đấy.”
Mộc Vũ ngượng ngùng đứng bật dậy, giơ hai tay ra vẻ muốn giúp đỡ, mỉm cười: “Vậy để tớ phụ cậu nấu nhé.”
Hàn Gia Lệ một tay cầm chảo, tay kia bưng chiếc thau inox bên trong đựng sẵn đậu đũa và thịt thái chỉ, được xếp ngay ngắn tỉ mỉ. Cô hất cằm về phía bệ cửa sổ: “Vậy cậu lấy hũ muối giúp tớ.”
Mộc Vũ vui vẻ đồng ý, cầm hũ muối nhẹ tênh trong tay, tíu tít đi theo sau Hàn Gia Lệ.
Trong những căn nhà nhỏ của tứ hợp viện vốn không có bếp, mấy cô gái phải tự chế một chiếc lò nấu tạm, chỉ là một cái thùng sắt đặt trước cửa, quây gạch lại, thêm chút than, vậy là thành một bếp lò đơn sơ nhưng ấm cúng.
Mộc Vũ nhìn chiếc bếp lò quen thuộc, không nhịn được đi vòng quanh trước sau hai lượt, rồi khẽ bật cười. Cái bếp này… lúc cô còn sống ở đây cũng đã dùng rồi. Vậy mà hơn mười, hai mươi năm trôi qua, nó vẫn nằm đấy, như một món bảo vật gia truyền được giữ lại qua thời gian.
Hàn Gia Lệ thoăn thoắt đặt chiếc chảo sắt lên lò, trong chảo đã có sẵn dầu, thứ dầu cải lỏng mua ở tiệm tạp hóa đầu ngõ. Chẳng mấy chốc, mặt dầu sẫm màu bắt đầu bốc lên từng làn khói trắng mỏng tang. Cô thả vào đó một nắm gừng thái sợi. Chỉ trong nháy mắt, những sợi gừng đã ngả vàng óng ánh. Hàn Gia Lệ vội đổ thịt thái sợi vào, vừa đảo đều tay bằng xẻng sắt vừa quay sang cười với Mộc Vũ: “Giờ thịt đắt quá, chỉ còn cách thái sợi cho nhìn nhiều chút.”
Mộc Vũ ngửi thấy mùi thịt xào gừng bốc lên, cả tâm trí đều bị mùi hương trong chảo cuốn hút, chẳng để tâm gì nữa, chỉ buột miệng đáp: “Không sao, ít cũng tốt… đỡ phải lo tăng cân.”
Hàn Gia Lệ liếc cô một cái, cười trêu: “Cậu mà gầy thêm tí nữa thì thành bộ xương mất.”
Mộc Vũ lơ đãng gật đầu: “Ừ, thành bộ xương cũng hay đấy. Thịt bây giờ đắt vậy mà.”
Hàn Gia Lệ không nhịn được bật cười, tay vẫn liên tục đảo nhanh, rồi đổ tiếp đậu đũa đã cắt khúc vào chảo. Tiếng xào rào rào vang lên, mùi thơm ngập tràn. Một lúc sau, đậu đổi màu xanh mướt, bóng loáng, hấp dẫn đến lạ.
Mộc Vũ khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Trong phút chốc, cô khẽ thì thầm: “Giống hệt mùi của mẹ…”
Hàn Gia Lệ vừa buồn cười vừa bất lực nhìn cô. Cô ấy giật lấy lọ muối trong tay Mộc Vũ, rắc vài nhúm vào chảo, đảo thêm mấy lượt rồi dùng cả hai tay nâng chiếc chảo nóng hổi khỏi bếp. Cô đặt ấm nước lên thay, chuẩn bị đun nước pha trà như một thói quen quen thuộc sau bữa cơm.
Xong xuôi, Hàn Gia Lệ duỗi chân đá nhẹ vào Mộc Vũ, người lúc này đang nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào đĩa đậu, giọng nửa đùa nửa giận: “Đi thôi con gái, mẹ dẫn con đi ăn cơm đây.”
Mộc Vũ nhún vai, lè lưỡi một cách tinh nghịch rồi ngoan ngoãn bưng chiếc chảo sắt lên. Thấy cô hợp tác như vậy, Hàn Gia Lệ cũng không nỡ cằn nhằn thêm, nhanh chóng thu dọn mấy món lặt vặt rồi đi theo phía sau. Tới cửa, cô ấy bước nhanh lên trước, cố tình vượt mặt Mộc Vũ, dùng vai đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ bật mở.
Cơm đã được nấu từ trước. Hàn Gia Lệ lấy ra hai chiếc bát sứ lớn vẽ hoa lam, mỗi người múc một bát đầy căng. Mộc Vũ đã trút món đậu đũa xào thịt ra đĩa, nhìn chiếc bát cơm như một cái thau mini trước mặt mà bật cười kinh ngạc: “Bát cơm này đúng là… to hết phần thiên hạ rồi đó.”
Hàn Gia Lệ đưa cho cô đôi đũa, còn mình thì gõ gõ vào thành bát, cười đắc ý: “He he, tại vì dùng bát nhỏ hay phải đứng lên múc lại, phiền lắm. Thế là bọn tớ thống nhất mua luôn hai cái bát lớn cho tiện. Mà để hôm nào mua thêm cho cậu một cái nhé.”
Mộc Vũ vui vẻ nhận lấy, gắp một đũa thật đầy đậu đũa xào thịt cho vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Ngon quá… ngon thật luôn!”
Hàn Gia Lệ nhìn bộ dạng hai má phồng lên của cô, cười ha hả: “Ngon thì ăn nhiều vào, còn nhiều lắm.”
Nuốt được vài miếng, tốc độ ăn của Mộc Vũ chậm lại đôi chút. Cô nhai kỹ, nuốt xuống một ngụm nhỏ rồi chỉ tay về chiếc túi nilon đặt cạnh bàn: “Lúc về tớ có ghé mua hai bộ đồ. Bộ này đang mặc mượn cậu, lát nữa giặt sạch rồi trả nhé.”
Hàn Gia Lệ gắp thêm một đũa đồ ăn, cười đáp: “Có gì đâu. Mà này, tớ vẫn chưa hỏi, buổi thử vai hôm qua sao rồi?”
Đôi đũa trong tay Mộc Vũ khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó cô đã nở một nụ cười như không có chuyện gì: “Bị loại rồi.”
Hàn Gia Lệ hơi ngập ngừng. Cô cũng là người trong nghề, nên thừa hiểu cảm giác bị từ chối khó chịu đến thế nào. Nhìn bộ dạng của Mộc Vũ, thậm chí chẳng có cả quần áo để thay, trong lòng cô bất giác dâng lên một nỗi xót xa.
Có lẽ… cô gái này đã cãi nhau với gia đình, bỏ nhà ra đi chăng?
Mộc Vũ thấy nét áy náy hiện lên trong mắt Hàn Gia Lệ, lòng bỗng dịu lại. Cô biết cô gái này thật lòng quan tâm đến mình. Vì thế, lần đầu tiên, Mộc Vũ gắp một đũa đồ ăn đặt vào bát của Hàn Gia Lệ, mỉm cười hỏi: “À phải rồi, tớ lo đi thử vai suốt nên chưa hỏi, dạo này cậu có nhận phim gì không?”
Không khí lập tức nhẹ nhõm trở lại. Hàn Gia Lệ duỗi người một cái, nét mặt thả lỏng, hớn hở kể: “Vừa quay xong một phim cổ trang, đang định nghỉ vài ngày rồi nhận tiếp.”
Mộc Vũ lập tức tò mò, đũa trong tay dừng lại bên mép đĩa, ánh mắt đầy hứng thú: “Phim gì vậy? Khi nào công chiếu nhớ báo tớ một tiếng nhé.”
Hàn Gia Lệ cười đến nheo cả mắt, trông vô cùng hạnh phúc: “Phim nhỏ thôi, đầu tư không nhiều, tên là Mỹ nhân kế. Tớ chỉ đóng một vai phụ bé tí, nha hoàn bên cạnh tiểu thư. Vai diễn y chang như vai mà cậu thử lần này ấy.”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Mộc Vũ lập tức tái đi, cả người cứng đờ như bị ai đánh trúng gáy.
Mỹ nhân kế.
Đúng là bộ phim định mệnh. Chính trong lúc quay bộ phim đó, Vũ Mộc cô đã gặp chuyện…
Không ngờ, Hàn Gia Lệ… cũng có mặt trong đoàn phim đó.
Hàn Gia Lệ vẫn vô tư không nhận ra điều bất thường, tiếp tục thao thao kể: “Tiếc là gần quay xong thì nữ phụ số hai gặp tai nạn, chết đột ngột. Đạo diễn buộc phải sửa lại kịch bản, nên tớ mới có cơ hội được thêm vào làm một vai nhỏ.”
Ý thức của Mộc Vũ dần quay trở lại, giọng nói của Hàn Gia Lệ cũng trở nên rõ ràng hơn. Cô nghe thấy cô ấy nói: “Cậu biết không, là cô diễn viên tên là Vũ Mộc đấy. Tiếc thật, nghe nói cả bộ phim là nhờ cô ấy chống đỡ. Đạo diễn chẳng còn cách nào, đành phải thêm vào mấy vai ‘bình hoa’ cho đủ thời lượng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận