“Đừng làm chuyện dư thừa! Ngài Giản Hoang chỉ xử lý ác yêu thôi. Mấy chuyện chưa điều tra rõ mà cũng dám làm phiền ngài ấy, cậu chán sống rồi à? Huống hồ cũng chưa có tài liệu nào xác nhận những yêu quái bị nhốt trong đó là ác yêu cả.”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ góc phòng, ngắt ngang cuộc trao đổi đầy căng thẳng của họ: “Khoan đã… mấy người không thấy cái tên Trường Trung học Dao Khởi nghe quen lắm à? Nhất là khi đặt cạnh tên của ngài Giản Hoang.”
… Nghĩ lại thì… đúng là có chút quen thật.
Mọi người lập tức ngồi vào máy tính, gõ từ khóa: Giản Hoang, Trường Trung học Dao Khởi.
Dòng kết quả đầu tiên hiện ra là một văn bản nội bộ: [Ngài Giản Hoang nộp đơn xin cấp phép thành lập Trường Trung học Dao Khởi, yêu cầu đẩy nhanh tiến độ xét duyệt, kiến nghị thông qua.]
Trong đó có đoạn trình bày lý do ngắn gọn: Giản Hoang phục vụ quốc gia nhiều năm, chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu cá nhân nào, nay chỉ hy vọng rút ngắn quy trình cấp phép trường học từ nửa năm xuống còn một tuần.
Qua kiểm tra đánh giá, ngôi trường này đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn hoạt động, không có bất kỳ yếu tố phi pháp nào, kiến nghị được phê duyệt.
Nhìn dòng chữ ký dày đặc phía dưới, cùng thông báo cấp phép cuối cùng, cả phòng chìm trong im lặng.
“… Còn cần phải giao nhiệm vụ nữa không?”
Dù sao thì… đây là một ngôi trường hợp pháp có giấy phép đàng hoàng. Mà còn là do đại lão đích thân đi cửa nhanh để làm thủ tục thành lập.
Người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất nghiến răng, lông mày nhíu chặt, suy nghĩ suốt năm phút, cuối cùng lên tiếng: “Phái người đi! Gần đây ngài Giản Hoang toàn đến thư viện mượn sách liên quan đến tình yêu, biết đâu bị yêu quái mê hoặc rồi. Chúng ta cứ lén trà trộn vào đoàn hành động, điều tra thử xem rốt cuộc ngôi trường đó là thế nào.”
Trường Trung học Dao Khởi ít giáo viên, nhiều văn phòng, nên mỗi giáo viên đều có một phòng làm việc riêng.
Lúc này Quý Minh Hi đang chuẩn bị bài giảng trong phòng làm việc của mình, còn Giản Hoang thì đang ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh.
Bài học tuần sau anh cũng đã chuẩn bị xong, thế là cầm lấy quyển tiểu thuyết ngồi xuống sofa. Giản Hoang tự giác dịch sang một bên, nhường chỗ bên cạnh cho anh.
Khi Kỳ Dương Thiên bước vào, vừa thấy cảnh Quý Minh Hi đang được Giản Hoang khoác vai, thân mật như đang yêu nhau, anh ta lập tức quay ngoắt đầu đi, sợ rằng chỉ cần ngày mai bước nhầm chân trái vào trường thôi là sẽ bị vị ấy diệt khẩu ngay.
Từ sau khi Thuận Úc tiết lộ chuyện “người kia” là kẻ thi hành trừng phạt, Kỳ Dương Thiên không còn dám nhìn thẳng Giản Hoang nữa.
Thậm chí từ xa nhìn thôi cũng phải kèm thêm một lớp “bộ lọc máu me”, vì đây chính là kẻ đại diện cho Thiên đạo, gặp yêu là giết không chớp mắt.
Nghĩ tới đây, anh ta lại không nhịn được quay đầu nhìn Quý Minh Hi. Người này… thật sự rất mạnh.
Không những không sợ Giản Hoang, mà còn dám yêu đương với hắn. Khoảnh khắc đó, trong đầu anh ta hiện lên hàng loạt dòng quảng cáo tiểu thuyết ngôn tình:
“Hắn — cao ngạo lạnh lùng, coi thường vạn vật, trong mắt hắn thế gian chỉ là trò đùa vô nghĩa.
Cho đến một ngày, thiếu niên dịu dàng như nắng xuất hiện trong thế giới của hắn. Bóng tối được ánh sáng xua tan, và vị Chấp pháp giả lạnh lẽo vô tình ấy nói: ‘Sủng! Phải sủng đến tận xương tủy cho ta!’”
Mẹ nó, nghĩ lại thấy… cũng hợp ghê đấy chứ. Không thì tại sao một Chấp pháp giả thấy yêu là giết, lại nỡ lòng đặt cả biển vào trong trường Dao Khởi, còn chấp nhận để một đám yêu quái nhởn nhơ trước mặt mình?
Ánh mắt của Kỳ Dương Thiên dần trở nên phức tạp. Anh ta đang nghi ngờ không biết Quý Minh Hi có phải là tự nguyện không, hay là đang “hi sinh thân mình vì đại nghĩa”, gánh trách nhiệm bảo vệ cả đám yêu trong trường. Nhưng dù là lý do nào… cũng thật đáng khâm phục.
“Có chuyện gì à?” Quý Minh Hi nằm dài trên sofa hỏi, ngáp một cái, nhìn cứ như một con mèo lười đang nghỉ trưa.
Kỳ Dương Thiên nhìn anh, nói một câu đầy cảm khái: “Không hổ là thầy.”
Quý Minh Hi: “?…”
Anh đã làm gì sao?
Kỳ Dương Thiên vội đưa tay che miệng — sao anh ta lại lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong đầu thế này?
Anh ta lập tức quay người lại, cố gắng bào chữa: “Không hổ là thầy, có thể âm thầm đẩy tiến độ học hành của bọn họ lên nhanh như vậy.”
Quý Minh Hi mỉm cười dịu dàng: “Cũng nhờ công của anh đấy. Nếu không có anh nhắc, tôi còn chẳng phát hiện ra họ đang cố tình kéo chậm tiến độ. Giỏi hơn vẫn là anh.”
Vừa dứt lời, Kỳ Dương Thiên liền cảm nhận được một ánh nhìn khiến da đầu tê rần.
Anh ta ngẩng đầu lên tìm nguồn phát ra ánh mắt đó, nhưng lại chẳng thấy gì bất thường.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
4 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
4 tháng