Danh sách chương

“Cái thế giới cấp thấp rách nát này… sao lại có được loại sức mạnh như vậy…”

Quả cầu cơ khí càng lúc càng trong suốt, phía trên đầu nó hiện ra một thanh tiến trình.

Giản Hoang, vốn có thể cảm ứng không gian, lập tức cau mày: “Không ổn, nó định chạy trốn.”

Sinh vật này có khả năng xuyên qua không gian giống hắn, đã như vậy thì không thể giam giữ, chỉ có thể tiêu diệt hoàn toàn.

Hắn lập tức tung ra mấy đạo thiên lôi, nhưng quả cầu cơ khí rõ ràng vẫn còn thủ đoạn sống sót. Dù bị thiên lôi đánh trúng, nó chỉ trở nên yếu đi một chút, thanh tiến trình trên đầu vẫn đang tiếp tục tải.

Xung quanh đột nhiên xuất hiện một nhóm người trông như xác sống, toàn thân bị dây ống điều khiển, lảo đảo lao về phía họ tấn công.

Đám yêu quái lập tức rút vũ khí ra ứng chiến, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Trên người quả cầu cơ khí vẫn còn nối mấy sợi dây. Quý Minh Hi lần theo mấy dây đó, phát hiện trong một góc có mấy “kẻ thất bại” bị nhốt trong bình chứa, đang không ngừng cung cấp năng lượng cho quả cầu.

“Đưa tôi qua đó.” Quý Minh Hi nói với Giản Hoang. Chỉ một giây sau, anh đã xuất hiện trước những “kẻ thất bại”.

Những người đó sắc mặt tro tàn, hơi thở thoi thóp, dường như sắp chết đến nơi.

Trên tay Quý Minh Hi phát ra ánh sáng lục nhạt, vài hạt giống xanh biếc hiện lên trong lòng bàn tay. 

Anh vung tay, những hạt giống bán trong suốt liền chui vào trong ống dẫn, hóa thành những nhánh cây nhỏ kết nối hai bên, chuyển hóa năng lượng mà quả cầu cơ khí đang hút về lại thành sinh khí, trả lại cho những “kẻ thất bại”.

Thanh tiến trình mất đi nguồn năng lượng tiếp viện bắt đầu chậm rãi tụt lùi. Quả cầu cơ khí vừa kinh hãi vừa sợ hãi nhìn chằm chằm Quý Minh Hi—khả năng đảo ngược sinh mệnh này đến cả thế giới của chúng còn chưa nghiên cứu thành công, tại sao một sinh vật hạ đẳng như hắn lại có thể sở hữu?

Nhân lúc quả cầu thất thần, Quý Minh Hi quát: “Đói Đói!”

Giản Hoang lập tức đưa Đói Đói tới gần quả cầu cơ khí. Đói Đói duỗi tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái miệng đầy chất lỏng xanh đặc quánh, há rộng nuốt trọn lấy quả cầu vào bên trong.

“Sao… có thể…” Quả cầu cơ khí gần như trong suốt phát ra âm thanh cảnh báo hỏng hóc, ngay cả một từ cuối cùng cũng không kịp nói ra.

Trong lớp dung dịch ăn mòn siêu đặc kia, quả cầu cơ khí nhanh chóng mất đi độ trong suốt, trở nên hoen gỉ loang lổ như một quả bóng bình thường, hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

Khung cảnh xung quanh dần bị bóng tối nuốt chửng, những người bị điều khiển cùng với các “kẻ thất bại” cũng lần lượt biến mất. 

Ánh sáng từ phía xa chiếu rọi vào, bóng tối bị xua tan, họ cũng quay trở lại căn nhà đất ban đầu.

Dù ảo cảnh bên ngoài thay đổi thế nào đi nữa, Đói Đói vẫn không hề nhúc nhích, nghiêm túc ăn uống. 

Một khối thịt thị giác khổng lồ có khả năng tái sinh tức thì đã bị nó gặm mất hơn một nửa, trong tay còn cầm quả cầu cơ khí vẫn đang bị ngâm trong thứ chất lỏng màu xanh lá, sủi bọt yếu ớt từng đợt “bụp bụp”.

Thứ dung dịch ấy không giống với loại nước ăn mòn mà nó có thể tùy ý dùng thường ngày—đó là loại chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh, lại còn có thể giam cầm thần hồn và hành động của bất kỳ sinh linh nào. 

Đây là kết quả của hàng loạt thí nghiệm mà Trường Sinh Môn từng nghiên cứu chế tạo ra. 

Sau đó, dung dịch ấy còn được ủ trong cơ thể nó suốt hơn tám trăm năm, năng lượng tích tụ bên trong thực sự khủng khiếp.

Việc trích xuất loại dung dịch này ra đã tiêu tốn không ít sức lực của nó, giờ Đói Đói đã đói đến mức gần như kiệt sức.

Trên giường, Thập Khả Tư mở mắt. Tuy trông có hơi mệt, nhưng tinh thần lại khá tốt.

“Cảm ơn mọi người. Nếu không có các anh chị, có lẽ em đã chết trong đó rồi.” Cô ấy nói: “Bà ngoại em từng dạy, ơn nhỏ như giọt nước cũng phải lấy suối lớn mà báo. Nếu sau này có việc gì cần dùng đến em, nhất định phải nói với em. Em nhất định sẽ báo đáp mọi người.”

Cô ấy vén chăn, ngồi dậy, trịnh trọng cảm ơn từng người trong phòng, giọng nói vô cùng kiên định.

Từ căn nhà bên ngoài vang lên tiếng động nhẹ, Huyền Nhị Cửu đang nằm trên đất cũng tỉnh lại từ ảo cảnh, đôi mắt mơ hồ, lẩm bẩm: “Sao tôi lại ở đây?”

Trái ngược với tinh thần ổn định của Thập Khả Tư, trên người hắn ta toát ra sự mệt mỏi rõ rệt—như một quả bóng bị đâm thủng, dù cố gắng cử động thế nào cũng mang theo cảm giác rệu rã như đang xì hơi.

 

Hết

Chương 131:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page