Tôi Là Nữ Phụ Đã Ngược Đãi Nam Chính Nhiều Năm

Chương 2: Đây là… trả thù, đúng không?

Chương trước

Chương sau

Cầm Tiện cũng không thấy ngạc nhiên. Anh đã sớm đi điều tra hoàn cảnh gia đình cô, chỉ là để thuận tiện hơn trong việc trả thù. Cô không nói tiếng nào, chỉ gật nhẹ đầu tỏ vẻ cô đã nghe được. Khác với tình huống hai người ở cùng nhau lúc trước, Cầm Tiện tương đối an tĩnh.

“Tôi có thể giúp cô.” Diêm Ngọc thấy cô im lặng, mới mở miệng nói tiếp.

“Thật sao?” Cầm Tiện trả lời cho có lệ, cô biết rõ nội dung kịch bản, sẽ không ngây thơ như vậy, cho rằng anh thật lòng muốn giúp cô sao.

“Nhưng tôi có vài điều kiện. Để xem cô có chấp nhận được không.”

Cầm Tiện nghĩ thầm, cuối cùng cũng đi tới chủ đề chính rồi.

“Điều kiện gì?” Cô dựa theo đó mở miệng hỏi, Diêm Ngọc đang muốn trả thù cô, có lẽ điều kiện này cũng chẳng dễ chịu gì cho cam? Cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ chối, mặc dù theo hướng phát triển chung của cốt truyện từ xưa đến giờ, có khả năng lời từ chối của cô cũng không hữu dụng cái trứng gì.

Diêm Ngọc gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, điều kiện mà anh nói ra lại khiến cô cảm thấy mờ mịt:

“Cô có trách nhiệm làm cho tôi cười, làm cho tôi cười một lần thì tôi sẽ cho cô một triệu.”

Biểu cảm trên mặt Cầm Tiện cương cứng một lúc lâu, cô ra sức trợn mắt nhìn Diêm Ngọc, cuối cùng mới xác nhận bản thân mình không có nghe lầm.

Anh lại còn nói nếu cô làm cho anh cười thì anh sẽ cho cô tiền… một triệu cơ đấy!

Trước đây, khi anh cười cho cô xem một lần, cô đưa cho anh còn chưa đến mười ngàn tệ nữa là…

Lúc đó cô cũng đã nghĩ đủ mọi cách chọc cười Diêm Ngọc, nhắc đến trước đây cô đúng là có chút hèn mọn, đã bỏ tiền ra mua nụ cười, vậy mà còn phải chịu trách nhiệm chọc cười đối phương, không hề giống chủ thuê mà giống chó liếm hơn. 

Diêm Ngọc cũng không phải mẫu người dễ cười.

Người bình thường xem những tiết mục hài hước ngắn còn phải ôm bụng cười to, anh lại có thể mặt không cảm xúc xem hết toàn bộ đống video hài kia. Nếu anh mà đi tham gia “Thử thách không cười”  thì chắc sẽ đoạt luôn giải quán quân.

Người này cứ như đã lâu không cười, cơ mặt cứng nhắc, tâm trạng lúc nào cũng như có mây đen bao phủ.

Cho dù việc này rất khó, nhưng không có nghĩa là không thể. 

Trong mấy năm đó, số lần Diêm Ngọc cười cũng không ít, nhưng đến bây giờ cô vẫn không rõ anh sẽ cười dưới tình huống nào.

Vậy mà Cầm Tiện lại nghiêm túc suy nghĩ, nhà cô nợ bốn mươi lăm triệu, thế thì chỉ cần chọc anh cười bốn mươi lăm lần là được. Cô cũng không sợ Diêm Ngọc đổi ý giữa chừng, anh nói chuyện giữ lời, cô sẽ có thể trả hết nợ.

Bây giờ công ty trò chơi của Diêm Ngọc đang phát triển rất tốt, bản thân anh chắc là cũng có nhiều tài sản. 

Mấy năm trước số lần cô chọc cười Diêm Ngọc cũng không chỉ bốn mươi lăm lần, về mặt này cô ít nhất cũng có một chút kinh nghiệm.

Mắc nợ mấy chục triệu, xét theo tình trạng hiện tại của gia đình cô thì chắc phải trả hết kiếp mới xong, nhưng nếu cách của Diêm Ngọc xài được thì cô chỉ cần tối đa năm năm đã có thể trả hết nợ. Cho dù cô vẫn bị anh trả thù đến cùng, vẫn phải tiến về kết cục bất hạnh, nhưng ít ra cô vẫn có thể giúp người nhà trả hết nợ giành lại tự do.

Trong lòng Cầm Tiện đã có quyết định.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Diêm Ngọc, hỏi dò: “Anh nói có giữ lời không đó? Sẽ không đổi ý giữa chừng chứ? Hoặc là sẽ không đợi tôi vất vả chọc anh cười xong lại đổi ý? Nếu anh đổi ý thì tôi phải làm sao?”

Đây chắc chắn là trả thù, cô cần phải cẩn thận. 

Diêm Ngọc dường như đã đoán trước từ đầu cô sẽ nghi ngờ, anh cầm điện thoại lên, trầm giọng nói: “Bỏ tôi ra khỏi danh sách đen của cô đi.”

Ấy… Anh ta vẫn còn sử dụng cái số cùi bắp trước đây sao?

Cầm Tiện lúng túng lấy điện thoại ra, có chút không tình nguyện bỏ tên anh ra khỏi danh sách đen. Năm năm trước khi cô rời đi, cô đã xóa tất cả thông tin liên lạc của Diêm Ngọc. Cô không có ý định tiếp tục liên hệ với anh, cũng không muốn cho anh liên hệ được cô.

Anh muốn cô đưa anh ra khỏi danh sách đen để làm gì?

“Tôi sẽ gửi cho cô một bức ảnh rất khiếm nhã của tôi, cô nên chuẩn bị tâm lý cho tốt. Nếu tôi đổi ý thì cô có thể công khai bức ảnh khiếm nhã này ra ngoài.” Ngón tay Diêm Ngọc lướt nhẹ trên màn hình, không biết là đang tìm cái gì.

Cầm Tiện trợn mắt nhìn anh lom lom, anh đang có mưu đồ xấu xa gì đây? Muốn gửi hình khiếm nhã của anh cho cô sao? Bảo cô phát tán hình khiếm nhã của anh ra ấy hả?

Thế nào gọi là khiếm nhã?

Cầm Tiện vừa sửng sốt lại vừa tò mò. 

Khiếm nhã không phải là cái kiểu đại loại như không mặc quần áo đó chứ…

“Không lẽ là kiểu đó… khỏa thân?” Cầm Tiện nhỏ giọng lẩm bẩm, vẫn bạo gan hỏi một câu.

“Ừ.”

“Chính diện hay là sau lưng…”

“Chính diện.” Anh nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn cô, nheo mắt, chẳng hiểu sao anh lại đột nhiên giải thích một tí: “Tôi tự chụp bằng camera, không có để cho người khác chụp.”

Sao phải giải thích cụ thể như vậy, thật ra cô cũng không có nghĩ tới cái này mà.

“Anh không mặc quần áo luôn sao?” Mặt Cầm Tiện bắt đầu nóng lên.

“Ừ.” Diêm Ngọc một lần nữa nhấn mạnh: “Không có. Nếu như có, cô cho rằng có thể tính là khiếm nhã được sao? Có thể trở thành điểm yếu sao?”

“Ấy… như vậy không tốt lắm đâu.” 

Cầm Tiện gãi gãi má: “Anh không cảm thấy cái này hình như có chút… có tính là quấy rối tình dục hay không? Bộ không có thứ gì khác có thể dùng làm điểm yếu được à?”

Cô không muốn xem ảnh khiếm nhã của anh đâu.

Diêm Ngọc nheo mắt: “Đây là thứ duy nhất cô có thể dùng để uy hiếp tôi. Nếu như cô không muốn xem ảnh, tôi đã chuẩn bị sẵn thẻ SD ở đây, bên trong có lưu những bức ảnh khiếm nhã của tôi. Cô chỉ cần giữ cái thẻ SD này là được.”

Cầm Tiện ngạc nhiên, cho nên anh đã chuẩn bị sẵn luôn rồi sao… 

Anh đã làm đến mức này, cô có muốn từ chối cũng không được.

Thực ra cô đang lo rằng nếu cô cứ tiếp tục từ chối thì anh sẽ dùng đến thủ đoạn uy hiếp cứng rắn hơn, chẳng hạn như bắt người nhà của cô làm con tin vân vân… 

Bây giờ, cho dù cô có cố gắng làm bất cứ điều gì thì cũng không có tác dụng, nếu như anh thực sự muốn đổi ý thì những bức ảnh khiếm nhã này đoán chừng cũng chưa chắc giữ được anh. Anh chắc chắn có khả năng ngăn cản cô trước khi cô kịp hành động, khiến cô không dám làm bậy.

Thứ này chỉ đơn giản là muốn cho cô yên tâm thôi, xem ra cô cũng không thể thật sự đặt hết toàn bộ hy vọng vào đây.

“Đây là cái thẻ lúc trước cô đưa cho tôi. Lúc trước khi cô đưa cái thẻ này cho tôi trong thẻ có bao nhiêu tiền thì bây giờ trong thẻ này có bấy nhiêu. Mật khẩu không đổi, bây giờ vật về nguyên chủ.”

Diêm Ngọc lấy từ trong ví ra một tấm thẻ cũ kỹ đặt ở trên bàn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, đẩy về phía Cầm Tiện.

Thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là ngón tay thon dài, khớp nối rõ ràng của anh. 

Vóc dáng anh đã cường tráng hơn trước đây rất nhiều. Trước đây anh rất gầy, thân thể mỏng manh, y như một cây gậy trúc, thật sự không phải là vóc dáng khỏe mạnh gì.

Vậy mà anh lại nhớ kỹ chuyện này như vậy, hơn nữa còn trả lại toàn bộ số tiền cô để lại cho anh năm năm trước. Quả nhiên, có phải anh cảm thấy số tiền cô để lại lúc đó, với anh mà nói là một sự sỉ nhục không?

Trước khi cô rời đi năm năm trước, cô đã từng cân nhắc đến tình hình tài chính của Diêm Ngọc. Cô lo cho cuộc sống đại học của anh trong vài năm tới nên đã để lại mấy trăm ngàn trong thẻ cho anh. 

Mấy năm sau, mấy trăm ngàn này thế mà lại dùng cách này trở lại trong tay cô, điều đáng buồn là, cô thực sự rất cần khoản tiền này nên không cách nào từ chối anh được.

Mà điều đáng buồn hơn nữa là… cô không nhớ nổi mật khẩu của cái thẻ này.

“Đây là một cái thẻ khác.” Diêm Ngọc lại lấy ra một cái thẻ khác: “Thẻ này là tổng số tiền mà cô đã đưa cho tôi trong khoảng thời gian bốn năm tôi cười cho cô xem. Số tiền này cũng trả lại cho cô. Mỗi lần cười cô cho tôi tám ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, tổng cộng là một triệu một trăm mười một ngàn. Trong bốn năm đó, tôi đã cười tổng cộng một trăm hai mươi lăm lần.”

Cầm Tiện hoàn toàn không nói nên lời, thì ra trong bốn năm qua anh cười nhiều hơn cô nghĩ. Số lần anh mỉm cười còn nhiều hơn ở trong ấn tượng của cô.

Phải có oán hận kinh khủng cỡ nào, mới có thể khiến anh nhớ rõ chuyện này như vậy?

Anh tính toán rõ ràng như vậy, còn trả lại những thứ này cho cô… Có phải ý anh muốn nói anh đang chuẩn bị trả lại cho cô số lượng tổn thương ngang với những tổn thương trong lòng anh không?

“Mật khẩu của hai cái thẻ này giống nhau. Sau khi cô thành công làm cho tôi cười, thù lao mà tôi trả cho cô cũng sẽ được chuyển vào trong thẻ này.” Diêm Ngọc thu tay lại, chờ phản ứng của cô.

Hai tấm thẻ được đặt trước mặt Cầm Tiện, cô trong nháy mắt đã có một triệu rưỡi, nhưng tâm trạng lại phức tạp đến nỗi không nói nên lời.

“Ừ.”

“Còn vấn đề gì nữa không?” Diêm Ngọc hỏi.

“Quả thực có chút vấn đề.” Cầm Tiện mặt dày nói: “Tôi không nhớ mật khẩu.”

“Mật khẩu cô đặt là ngày sinh nhật của tôi.” Diêm Ngọc đè giọng nói.

Cầm Tiện chợt bừng tỉnh hiểu ra: “A… Đúng đúng! Ban đầu tôi định đặt là ngày sinh nhật của mình, nhưng nghĩ lại là anh dùng tấm thẻ này, nên đặt ngày sinh nhật của anh sẽ tốt hơn.”

Quái lạ, có phải là ảo giác của cô hay không? Hình như Diêm Ngọc đang ám chỉ cái gì đó.

“Còn câu hỏi nào khác nữa không?” Diêm Ngọc tiếp tục hỏi.

“Còn một câu hỏi nữa là, bây giờ anh có đang thích ai không?” Cầm Tiện cảm thấy câu hỏi này cũng có chút ảnh hưởng. Nếu bây giờ anh đã hơi thích nữ chính, vậy thì việc cô vây quanh anh chọc cười anh, với nữ chính mà nói cũng là một dạng tổn thương mà nhỉ?

Diêm Ngọc trầm mặc một lát: “Câu hỏi này rất quan trọng sao?”

“Tất nhiên là quan trọng rồi. Anh bảo tôi nghĩ hết mọi cách làm cho anh cười, vậy tôi đương nhiên phải ở cạnh anh thường xuyên. Nếu anh có đang thích một cô gái nào đó, anh có nghĩ rằng anh làm như vậy rất không công bằng với cô gái anh thích hay không? Cô gái mà anh thích sẽ bị tổn thương, như vậy tôi không thể đồng ý với yêu cầu này của anh được”. Cô gia tăng âm lượng, anh muốn cô nói toẹt ra thế này đúng không?

Vẻ mặt Diêm Ngọc hơi chững lại, sau đó ánh mắt chuyển hướng rời khỏi người Cầm Tiện, ánh nhìn của anh hơi dao động, thì thào cất giọng: “Ừ, tôi không có đang thích người nào cả.”

Cầm Tiện nhận được câu trả lời, mới thở phào nhẹ nhõm: “Được, tôi đồng ý.”

Sau khi cô nói ra ba từ “tôi đồng ý” này, chợt giật mình nhớ lại khoảng chín năm trước, lúc Diêm Ngọc mười sáu tuổi đối diện với lời đề nghị mà cô đưa ra, lúc đó anh cũng nói “tôi đồng ý”.

Đúng là có chút phong thủy đổi dời.

“Tôi không còn câu hỏi nào khác nữa.” Cầm Tiện cầm túi xách lên: “Cả nhà còn đang chờ tôi về, tôi có thể về được chưa?”

Bọn họ nói chuyện cũng đã nửa tiếng, Cầm Tiện nhín thời gian ra phản hồi tin nhắn của em gái cô, nhưng lại không nói chính xác khi nào cô về đến nhà.

Khi nào cô mới có thể về nhà, cái này còn phải xem Diêm Ngọc có chịu thả cô đi hay không.

Chắc là anh sắp sửa nhớ ra chuyện bên phía nữ chính nhỉ? Thế chắc là anh sẽ không tiếp tục kéo dài thời gian ở chỗ của cô nữa.

“Đi chơi với tôi, một giờ một ngàn.” Diêm Ngọc tài đại khí thô nói: “Tôi sẽ đưa cô về đến gần nhà trước mười hai giờ đêm.”

“Cụ thể là chơi cái gì mới được? Sẽ không phải là chuyện không thích hợp miêu tả cho trẻ em chứ?” Cầm Tiện siết chặt túi xách, không lẽ tên này muốn đổi cách đưa tiền cho cô sao? Đây có phải là một cái bẫy ngọt ngào không? Cô có chút không chống cự được rồi đấy!

“Không, đi dạo phố sắm đồ, chơi game chẳng hạn.” Ánh mắt Diêm Ngọc hơi dao động, nhưng câu trả lời lại rất nghiêm túc.

“Anh có chắc sẽ đưa tôi về nhà trước mười hai giờ không?” Cầm Tiện hỏi lại xác nhận.

“Chắc.”

“Được rồi.” Cầm Tiện cất hai tấm thẻ vào trong túi, nhắn với người nhà đại khái khi nào cô sẽ quay về, bảo bọn họ không cần đợi cô, cứ việc đi ngủ sớm, chỉ cần để cửa cho cô là được. Đồng thời cô cũng giải thích cặn kẽ nguyên nhân vì sao cô lại về trễ.

Em gái cô Cầm Mộ vẫn như cũ lo lắng, yêu cầu cô duy trì ba mươi phút hồi âm tin nhắn một lần.

Cô vừa mới buông tay này bắt tay kia, di động bên phía Diêm Ngọc lại vang lên.

Diêm Ngọc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, “chậc” một tiếng, nhưng vẫn tiếp điện thoại.

Cầm Tiện đoán mò, chắc là điện thoại của nữ chính rồi, Diêm Ngọc đã xử lý xong chuyện quan trọng ở chỗ cô, có lẽ sẽ không từ chối nữ chính nữa.

 

Hết Chương 2: Đây là… trả thù, đúng không?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page