Danh sách chương

Quý Minh Hi nhỏ giọng hỏi Giản Hoang: “Trong lòng đứa trẻ đó, Thần Núi là hình tượng như thế nào vậy?”

Giản Hoang đáp: “Có lẽ là vị thần hoàn hảo nhất thiên hạ, không có khuyết điểm.”

Thật ra hắn cũng không chắc lắm, chỉ biết rằng người này từng làm mộ phục cho Thần Núi, thỉnh thoảng lại ra mộ bày tỏ bi thương, nhưng khi Thần Núi còn sống thì lại chẳng dám gặp mặt, mở miệng là cà lăm, căng thẳng đến mức chẳng nghe nổi gì cả—nói chung là rất kỳ lạ.

Quý Minh Hi trầm mặc, thầm quyết định: tốt nhất là nên giữ kín thân phận cho kỹ, dù sao thì anh đầy rẫy khuyết điểm, hoàn toàn không phải là vị thần hoàn mỹ trong lòng Bách Hiểu Sinh kia. 

Đã mang danh là Thần Núi đã ngã xuống, thì cứ để anh sống mãi trong ký ức đẹp đẽ của cậu ấy đi.

Mây sấm trong ảo cảnh lại một lần nữa tụ lại. Giữa tia chớp gầm vang, đạo thiên lôi đầu tiên giáng xuống, nhắm thẳng vào Quý Minh Hi mà bổ.

Tim Bách Hiểu Sinh thót lên theo tiếng sấm, ánh mắt cũng lập tức bám theo đạo lôi đang đánh xuống người Quý Minh Hi.

Cậu bé tự an ủi bản thân: Thầy giáo này là người phá được ảo cảnh nên mới có thể thay thế vị trí Thần Núi mà thôi…

Ngay khoảnh khắc thiên lôi sắp đánh trúng Quý Minh Hi, cây roi dài bên hông cậu bé bỗng tự động tách ra, bay đến chỗ Quý Minh Hi rồi hóa thành một tấm khiên hộ thân, ý đồ bảo vệ quá rõ ràng.

Cây roi này là cổ thần khí, đã có linh trí. Giống như Lưỡi dao Kinh hoàng luôn sợ Giản Hoang—chủ nhân cũ của nó, thì cây roi này cũng muốn bảo vệ chủ nhân ban đầu của mình.

Thiên lôi giáng xuống không hề đau đớn, thậm chí còn giống một luồng ánh sáng sân khấu, đi đến đâu cũng bám theo Quý Minh Hi.

Không khí hiện trường lúc này… ngượng ngùng đến mức không nói nên lời. Tám mươi mốt đạo thiên lôi giờ lại trở thành hiệu ứng đèn chiếu theo người, khiến Quý Minh Hi dù trốn ở đâu, Bách Hiểu Sinh cũng có thể nhìn thấy anh đầu tiên.

Bách Hiểu Sinh đứng đơ như tượng, nhìn chằm chằm vào cây roi đang bao bọc lấy Quý Minh Hi, bắt đầu nghiêm túc tự kiểm điểm: vừa rồi cậu đã làm những gì vậy?

Hình như cậu từng túm cổ áo của Thần Núi, nói là muốn giết anh ấy, rồi còn không tin khi Quý Minh Hi nói mình là Thần Núi. 

Trước đó nữa… cậu bé xúi giục học sinh nổi loạn, dẫn đầu quay bài gian lận, còn hỏi Quý Nhất sao không giết luôn thầy trong trường…

Không đúng, điều đại nghịch bất đạo nhất có lẽ là… ngày đầu tiên thầy đến trường, cậu bé đã ra tay đánh thầy rồi…

Trong đầu Bách Hiểu Sinh hiện lên cả dải ngân hà, vũ trụ lấp lánh, hàng loạt ký ức không mấy vẻ vang lần lượt phát lại như một bộ phim tua ngược. Tội trạng của cậu, e rằng có viết ba ngày ba đêm cũng không hết.

Quý Minh Hi thấy cũng không nỡ làm khó thêm, khẽ nói: “…Tôi không phải Thần Núi đâu, chắc là ảo cảnh nhận nhầm thôi.”

Ánh mắt Bách Hiểu Sinh trở nên vô hồn.

Quý Minh Hi: “Hay là bọn tôi đi phá những ảo cảnh khác trước, đợi làm rõ mọi chuyện rồi quay lại đón em?”

Bách Hiểu Sinh vẫn đờ đẫn, như thể linh hồn đã thoát xác.

Trước khi rời đi, Giản Hoang rạch một khe nứt, cả nhóm vừa chuẩn bị bước qua thì phát hiện ảo cảnh đang bắt đầu biến đổi—cảnh tượng dần hóa thành khoảnh khắc cây roi dài che chắn cho Quý Minh Hi khi nãy.

…Xem ra, nỗi đau lớn nhất trong lòng Bách Hiểu Sinh đã thay đổi rồi.

Ảo cảnh mới chỉ toàn một màu trắng xoá. Tuyết lớn rơi xuống, tích thành một lớp dày trên mặt đất.

Hoàng hôn phủ ánh sáng vàng óng lên lớp tuyết, rọi khắp nơi. Dưới chân núi là những ngôi làng thưa thớt, khói bếp lượn lờ bay lên, khung cảnh vô cùng yên bình.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Người đang đứng giữa trời tuyết ấy không biết đã đợi bao lâu, cả người phủ đầy tuyết trắng.

Khi Quý Minh Hi bước đến gần, Thuận Úc dường như đã sớm biết anh sẽ đến. Hắn ta không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói một câu: “Đi thôi.”

Tuyết ngày càng dày. Dấu chân mấy người họ in sâu hoặc nông trên mặt tuyết, uốn lượn theo đường núi đổ xuống.

Quý Minh Hi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau một tảng đá không xa, có một bóng đen thoáng lộ ra.

Khoé miệng Thuận Úc khẽ nhếch, như muốn cười nhưng lại cười không nổi: “Cậu ta ngốc lắm, đúng không? Rõ ràng đã đến rồi, vậy mà lại trốn sau đó không chịu ra tiễn tôi. Một người phàm thôi mà lại đứng giữa trời tuyết lâu như thế… không biết về sau có bị cảm lạnh không.”

“Vậy sao cậu không đến gặp cậu ấy?” Quý Minh Hi hỏi.

 

Hết

Chương 127:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page