“Mẹ ơi! Con chó kia ba con mắt đều đang chảy máu kìa! Mẹ mau đến cứu nó đi!” Lại một đứa trẻ từ xa chạy tới, mạnh mẽ kéo tay người phụ nữ áo xanh bên bàn, mọi người xung quanh cũng tò mò đi theo.
Ba con mắt? Đó chắc chắn không phải chó bình thường.
Dưới gốc cây đa ở trung tâm thị trấn, có một đám người vây quanh. Bên dưới gốc cây là một con mãnh thú đang nhe răng gầm gừ, toàn thân đen tuyền, lông xoăn như mây, đôi mắt vàng sáng dựng đứng, giữa trán còn có một con mắt nữa. Chín cái đuôi của nó lười biếng quét qua mặt đất, mỗi lần quét là lại tạo ra một cái hố lớn.
Trên người nó đầy vết thương kinh khủng, lộ cả xương trắng, thịt da vẫn còn lưu lại dấu vết bị sét đánh. Ba con mắt vàng đang rỉ máu, như thể là một hung thú cừu hận cả thế gian này.
“Xì——” Người phụ nữ áo xanh kia hít sâu một hơi lạnh. Con này thì cô không dám trị đâu, sợ là sẽ mất cả mạng mình theo.
Như để xác nhận nỗi sợ đó, không khí dần khô lại, không gian vặn vẹo, từng cụm sấm sét lóe lên, kêu “zì zì” như sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
“Các người lui lại đi, để ta.”
Giọng của Quý Minh Hi vừa vang lên, đám đông lập tức chủ động nhường ra một lối đi.
Người và yêu đứng hai bên đều cúi đầu hành lễ, có vài tín đồ quá sùng bái thậm chí quỳ sụp xuống đất bật khóc. Không ai dám nhìn thẳng vào anh, đến cả lời nói cũng mang theo run rẩy đầy kính sợ và phấn khích.
Đó là vị Thần Núi mà họ tôn kính. Không ai dám mạo phạm thần minh.
Quý Minh Hi thầm thở dài trong lòng. Anh biết đó là sự tôn trọng của mọi người, nhưng anh lại không thích.
Trong quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, anh thậm chí không tìm nổi một người có thể cùng trò chuyện.
Quý Minh Hi nói: “Mọi người về đi, hắn chắc không muốn để người khác thấy dáng vẻ bây giờ của mình đâu.”
Quả cầu sét khi nãy bất ngờ phát nổ, khiến đám người vây xem giật bắn mình. Nhà nào có trẻ con thì bế trẻ con, không có thì kéo theo người nhà, trong chớp mắt đã tản sạch không còn bóng dáng.
Quý Minh Hi — không, lúc này nên gọi là Minh Hi — tiến lên, ánh sáng xanh lục nhàn nhạt lan ra, những vết thương trên người mãnh thú kia cũng hồi phục được kha khá.
Anh làm đúng như trong ký ức, đưa tay ra, hỏi: “Muốn đến nhà ta dưỡng thương không?”
Con chó ba mắt rên khẽ một tiếng, biến thành một chú cún con nhỏ nhắn, mềm mại, rúc xuống dưới gốc cây đa.
Luồng năng lượng sấm sét hung bạo quanh nó cũng biến mất hoàn toàn. Dáng vẻ ngoan ngoãn này đã thể hiện rất rõ lựa chọn của nó.
Quý Minh Hi hơi bất ngờ. Năm đó anh phải mất bao công sức mới đập ngất con yêu này rồi lôi lên núi, vậy mà giờ ngoan ngoãn đến thế.
Anh ôm lấy chú chó nhỏ, chẳng hề để tâm đến lớp bẩn thỉu trên người nó.
“Hay gọi ngươi là Tiểu Hắc nhé?”
Năm xưa anh cũng từng đặt cái tên này cho nó.
Quả nhiên, con cún bắt đầu dùng móng cào nhẹ lên người anh để bày tỏ sự bất mãn với cái tên, miếng đệm mềm dưới móng áp vào mặt Quý Minh Hi, khiến anh không nhịn được bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đầu nó một cái.
Chú chó như thể bị trúng định thân thuật, toàn thân cứng đờ, ngơ ngác nhìn anh, sau đó úp mặt xuống đất, dáng vẻ đáng yêu đến mức quá đáng.
Từ khi bị xem là Thần Núi, người và yêu đều không dám đến gần anh. Ngay cả động vật khi nhìn thấy anh cũng run rẩy như thể gặp phải vua của muôn loài, đừng nói là chạm vào, chỉ cần đến gần một chút là đã có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
Vậy nên hiếm khi gặp được một yêu quái không sợ mình, anh thật sự không thể kiềm được sự trìu mến.
Quý Minh Hi cẩn thận chải lông cho Tiểu Hắc, nhẹ nhàng rửa sạch vết thương trên người nó.
Con yêu này đã bầu bạn bên anh cả trăm năm, sau đó vì tuổi già mà qua đời. Lúc ấy anh buồn mất một thời gian rất dài. Giờ được gặp lại, nói không vui… là giả.
Anh ôm Tiểu Hắc quay hai vòng, vẫn không thấy bất kỳ gương mặt quen thuộc nào.
Vậy rốt cuộc… đây là ảo cảnh đau đớn của ai?
Anh thử bước ra ngoài, nhưng phát hiện bằng cách nào cũng không thể rời khỏi trấn Thanh Hà.
Có vẻ anh chỉ có thể trú ngụ trong thân thể Thần Núi trong ảo cảnh này, mà Thần Núi thì lại không thể rời khỏi địa phận núi Hi Dương — nên anh cũng chẳng thể đi đâu khác được.
Chẳng lẽ… nếu trong ký ức đau khổ của người khác không có Thần Núi, thì anh sẽ không thể xuất hiện trong ảo cảnh của họ?
Nếu đã như vậy… không bằng trực tiếp đến hang ổ của quả cầu máy móc kia luôn.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng