Danh sách chương

Chương 1: Khởi đầu

10/07/2025

Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung

10/07/2025

Chương 3: Thiên Hậu

10/07/2025

Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện

10/07/2025

Chương 5: Thử thách

10/07/2025

Chương 6: Thanh Tâm Đàm

10/07/2025

Chương 6.1: Đoạn truyện xưa

10/07/2025

Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn

10/07/2025

Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm

10/07/2025

Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo

10/07/2025

Chương 10: Sóng Gió

10/07/2025

Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên

10/07/2025

Chương 12: Thân Phận

10/07/2025

Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch

10/07/2025

Chương 13.1: Chìa khóa

10/07/2025

Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ

10/07/2025

Chương 15: Tộc Diệp Thảo

10/07/2025

Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên 

11/07/2025

Chương 17: Sứ Mệnh

11/07/2025

Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu

11/07/2025

Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn

11/07/2025

Chương 20: Hang Động Băng Phong

11/07/2025

Chương 21: Giao Ước Trong Băng

11/07/2025

Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch

12/07/2025

Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải 

12/07/2025

Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn

12/07/2025

Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch

12/07/2025

Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải

12/07/2025

Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời

12/07/2025

Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân

14/07/2025

Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới

14/07/2025

Chương 30: U Minh Cổ Lâm

14/07/2025

Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng

14/07/2025

Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa

14/07/2025

Ngàn Năm Định Mệnh

Chương 3: Thiên Hậu

Chương trước

Chương sau

Chương 3: Thiên Hậu
Luồng thanh quang từ tiên pháp của Huyền Thanh Đế Quân dần tan đi, như một tấm màn sương khẽ khàng rút lui, để lộ phía sau là một vầng kim quang rực rỡ, bao trùm lên cả không gian như một dòng suối linh lực vô hình đang trút xuống cõi thế. Tô Mộc Dao cảm thấy như có ai đó đang nhẹ nhàng vuốt ve linh hồn mình, từng sợi khí tức trong sạch và ấm áp dần hòa tan cơn mỏi mệt, khiến tâm trí vốn mịt mờ sau cơn đại nạn như được thanh tẩy.

Phía trước, cảnh tượng dần hiện lên dưới ánh hào quang ấy đó là một quảng trường rộng lớn lát bằng ngọc bích thanh lam, từng phiến đá phát ra ánh sáng nhè nhẹ như phản chiếu tinh tú trên trời cao. Xung quanh quảng trường là những cung điện cao vút, mái ngói cong vút như cánh chim loan đang xoải rộng giữa trời, được chạm khắc bằng vàng ròng, điểm xuyết những viên minh châu lớn bằng nắm tay, tỏa hào quang rực rỡ. Dưới chân những bậc thềm ngọc, dòng linh khí lưu chuyển như sông ánh sáng, chảy trôi không ngừng, mang theo hương thơm thanh tân, ngào ngạt giữa trời.

Nơi đây, không nghi ngờ gì, chính là Thiên Cung – tâm mạch của Tiên giới, chốn quyền uy và linh khí ngập tràn bậc nhất cửu thiên. Một nơi mà trong những năm tháng còn ở nhân thế, Tô Mộc Dao từng không ít lần mường tượng đến trong những giấc mộng nhưng giấc mộng kia rốt cuộc quá mờ nhạt, còn thực tại nơi đây lại huy hoàng đến choáng ngợp.

Huyền Thanh nhẹ nhàng đặt nàng xuống nền ngọc. Bàn tay người rời khỏi vai nàng, chỉ để lại chút hơi ấm như ánh lửa mỏng manh giữa trời tuyết. “Ngươi vẫn còn thấy mệt sao?” – giọng người trầm ổn như sóng ngầm dưới hồ sâu. Tô Mộc Dao khẽ gật đầu, lòng vẫn chưa hết bàng hoàng. Đôi chân mảnh mai run rẩy, tựa như một cánh hoa vừa thoát khỏi gió bão. Nàng chưa kịp thốt nên lời thì từ phía xa, một giọng nữ thanh thoát vang lên, mang theo âm hưởng kiêu kỳ:

“Huyền Thanh Đế Quân? Là người đã đưa Mộc Dao muội muội của ta hồi cung sao?”

Tô Mộc Dao ngẩng đầu, chạm phải một thân ảnh như bước ra từ tranh thủy mặc. Nữ tử kia khoác bộ tiên y tử sắc, phượng văn uốn lượn như sống dậy trên lụa mềm. Dung nhan nàng thanh tú nghiêng nước nghiêng thành, song ánh mắt lại lạnh như sương mai chưa kịp tan. Đôi đồng tử phảng phất một tầng sương mỏng khiến người ta khó lòng dò thấu. Đó chính là Tô Nhược Tuyết – Thiên Phi của Thiên Đế đồng thời là biểu tỷ của nguyên chủ.

Huyền Thanh chắp tay: “Tham kiến Thiên Phi điện hạ, Mộc Dao Tiên Tử bị ma khí xâm nhiễm, bổn quân có duyên phát hiện, liền đưa nàng hồi cung. Hiện tại linh lực đã ổn định, chỉ là ký ức chưa phục hồi toàn vẹn”.

Ánh mắt Tô Nhược Tuyết thoáng trầm xuống, rồi nàng chậm rãi tiến đến gần Tô Mộc Dao, đưa tay chạm nhẹ lên trán nàng, vuốt ve như tỷ tỷ chăm sóc muội muội. Nhưng Tô Mộc Dao có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh lẽo truyền vào từ đầu ngón tay, tựa như một phép thử… hoặc lời cảnh cáo không lời.

“Muội muội đáng thương, vẫn còn yếu quá… từ nay cứ yên tâm ở lại Thiên Cung, ta sẽ lo cho muội mọi chuyện.”

Nàng ta mỉm cười, giọng nói uyển chuyển như nước chảy qua ngọc, nhưng trong lòng Tô Mộc Dao lại trỗi dậy một cơn cảnh giác mơ hồ. Trong từng cái nhíu mày, từng lời quan tâm, nàng mơ hồ cảm nhận được một lớp mặt nạ mỏng manh đang được giữ chặt. Một thứ không phải là ác ý rõ ràng, nhưng tuyệt đối không thể xem là thân tình. Giữa lúc ấy, một hồi chuông ngân vang từ nơi sâu trong cung điện, thanh âm lan xa như xuyên qua linh hồn người nghe. Trên cao, mây ngũ sắc tụ hội, linh điểu xếp hàng bay lượn. Một luồng kim quang thánh khiết như nhật quang nơi cửu thiên giáng hạ.

“Thiên Hậu giá lâm!”

Tiếng hô ngân vang như sấm động giữa trời xanh. Từ trung tâm kim quang, một thân ảnh nữ tử từ từ bước ra. Thiên Hậu Ly Nguyệt, người phụ nữ mà toàn bộ nội cung Thiên Cung đều kính sợ. Trên đầu nàng là phượng miện nạm châu báu, bộ phượng bào kim tuyến bay lượn như rực rỡ linh hỏa. Dung mạo nàng đẹp một cách lạnh lùng, cao quý, như ánh trăng giữa đông tuyết, khiến người ta muốn quỳ phục nhưng lại không dám đến gần. Tô Mộc Dao theo bản năng khụy gối, tay nắm chặt vạt áo. Một cơn run rẩy nhè nhẹ chạy dọc sống lưng nàng – không phải vì sợ, mà vì khí thế của người kia quá đỗi bá đạo và sắc bén. Như kiếm ý ngàn năm được tôi luyện, chỉ cần liếc qua cũng có thể rạch đôi mọi bí mật của trần gian.

Ánh mắt Thiên Hậu quét qua Huyền Thanh, đến Tô Nhược Tuyết, rồi dừng lại thật lâu nơi Tô Mộc Dao. Đôi mắt như lưu ly băng lãnh không chứa lấy một gợn sóng cảm xúc. Sau cùng, nàng khẽ mở lời:

“Người chính là Mộc Dao Tiên Tử sao?”

“Dạ thần nữ tham kiến Thiên Hậu…” Tô Mộc Dao cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng, “ Thần nữ bị thương ở Thâm Uyên Cốc, may nhờ Đế Quân cứu giúp…”

Thiên Hậu không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng phán: “Ngươi bị ma khí xâm nhiễm, thân thể chưa hoàn toàn trong sạch. Thiên Cung là nơi linh khí thuần khiết, chẳng thể dung chứa điều ô trọc. Mọi sự cần phải được giám sát nghiêm ngặt. Bổn cung sẽ cử người kiểm tra lại linh hồn và kinh mạch của ngươi.”

Những lời nói như tuyết lạnh giữa đông. Không mảy may xúc cảm, không một tia dung tình. Trong mắt Thiên Hậu, nàng chẳng qua chỉ là một mảnh cờ nhỏ trong ván cờ lớn hơn. Một biến số chưa rõ, cần được khống chế.

Huyền Thanh khẽ nghiêng mình: “Thiên Hậu nương nương, Mộc Dao Tiên Tử có linh căn Mộc Linh hiếm có, linh lực vốn thuần khiết. Chỉ là bị ảnh hưởng tạm thời, bổn quân sẽ tự mình giám sát.”

Thiên Hậu liếc người một cái, trong đáy mắt không có lấy một gợn tin tưởng. Nhưng nàng không tranh luận. Nàng chỉ phất tay áo rộng thêu phượng, kim quang lại bốc lên, nàng biến mất giữa tầng mây. Không gian trở lại yên tĩnh. Một thứ yên tĩnh lạnh lẽo như sau cơn giông tố. Tô Nhược Tuyết lúc này mới thở nhẹ, ánh mắt nhìn Tô Mộc Dao phức tạp vô ngần. “Muội muội, nhớ cẩn trọng. Chốn cung đình không đơn giản. Không phải ai cũng là bằng hữu, cũng chẳng phải ai cũng là kẻ địch, mọi thứ chỉ là tạm thời.”

Tô Mộc Dao chậm rãi gật đầu. Trong lòng nàng, sương mù đang giăng dày. Nhưng cũng chính trong sương mù đó, một ngọn lửa âm ỉ dần bùng lên.

“Từ nay về sau, ta không chỉ là một linh hồn lưu lạc nữa. Ta là Mộc Dao – kẻ sẽ sống sót trong cõi tiên này, tìm ra chân tướng, và viết nên định mệnh mới cho chính mình.”

Hết Chương 3: Thiên Hậu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page