“Ngươi quả nhiên không nhớ gì về chuyện tu luyện sao? Đã cố chấp đột phá mà không có người chỉ dẫn, lại dám mạo hiểm hấp thu ma khí vãng lai… thật may là bổn quân đến kịp.”
Giọng nói ôn hòa mà sâu lắng ấy vang lên như một tiếng chuông ngân giữa hư không, dịu dàng mà cũng đầy trách nhiệm. Tô Mộc Dao ngước nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, ánh mắt chớp nhẹ, lòng vẫn chưa nguôi những cơn sóng ngầm vì kinh hoàng và hoang mang.
Huyền Thanh Đế Quân ngồi đó, thân ảnh đĩnh đạc như cây tùng xanh giữa đất trời. Hắn khẽ nâng tay áo, vạt tay áo dài thướt tha vẽ nên một vòng cung uyển chuyển trong không khí. Một chiếc bình ngọc nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay trắng muốt, ngọc phỉ thúy tinh xảo như được cắt từ ánh sáng rừng sâu, trong suốt mà trầm mặc. Từ chiếc bình lan tỏa một mùi hương dịu nhẹ như mùi sương mai hòa với thảo mộc núi cao – hương thơm khiến thần trí Tô Mộc Dao thoáng yên ổn lạ lùng, như có luồng gió mát từ tâm linh thổi qua.
“Đây là đan dược bổn quân tự tay điều chế, chứa linh khí thuần khiết và thảo mộc ngàn năm vùng Bạch Cốt Lâm. Dù không thể chữa hết thương thế sâu trong nguyên thần, nhưng sẽ giúp ngươi khôi phục căn bản và ổn định linh lực.”
Tô Mộc Dao đưa tay đón lấy bình ngọc, đôi tay run nhẹ bởi kiệt sức nhưng lòng lại dâng trào một cảm giác biết ơn. Không chần chừ, nàng mở nắp, một viên đan dược màu ngọc lục phát ra ánh sáng mờ dịu, thơm ngát, dễ chịu. Viên thuốc tan vào cổ họng như dòng nước ngọt mát lạnh, lập tức tỏa nhiệt ấm lan khắp cơ thể.
Dòng khí nóng lưu chuyển qua từng mạch máu, xoa dịu cơn đau âm ỉ ở bả vai và lưng, làm tan đi cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực. Dưới tác dụng của đan dược, tinh thần nàng như được gột rửa khỏi sương mù, minh mẫn lạ thường. Dẫu vậy, trong đầu vẫn là vô số câu hỏi chưa có lời giải.
Huyền Thanh nhìn nàng hồi lâu, rồi khẽ thở dài, giọng trầm xuống, mang theo chút xót xa mà sâu thẳm:
“Mộc Dao Tiên Tử… ngươi vốn là một trong những dòng máu hiếm hoi còn sót lại của tộc Mộc Linh cổ đại. Huyết mạch ấy vốn sinh ra đã gắn liền với cỏ cây, hòa hợp với linh khí trời đất, là thể chất thiên tài có một không hai. Nhưng không rõ vì lý do gì, ngươi lại bị bỏ lại tại Thâm Uyên Cốc khi còn nhỏ, sống cô độc giữa nơi linh khí hỗn loạn và hiểm họa rình rập.”
Hắn ngừng một chút, ánh mắt lướt qua dáng vẻ mảnh mai của nàng như đang dò tìm một điều gì sâu kín.
“Ngươi không có sư môn, không có hộ pháp, không người truyền thụ. Mọi thứ ngươi biết đều là tự ngươi tìm tòi, chắp vá từ những công pháp cổ xưa vỡ vụn. Bổn quân không khỏi khâm phục, nhưng cũng… không thể không lo lắng.”
Tô Mộc Dao lặng người. Nàng chưa thể tiêu hóa hết những gì đang diễn ra, nhưng lòng lại dấy lên một cảm giác dị thường: tựa như ký ức về chủ nhân cũ của thân xác này vẫn đang ngủ yên trong cốt tủy, từ từ trỗi dậy trong từng cơn mộng mị.
Huyền Thanh tiếp lời, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hơn:
“Thâm Uyên Cốc là nơi ngươi từng tu luyện, nơi này vốn là vùng đất giáp ranh với Ma Vực. Vạn năm trước, chính Chiến Thần Lăng Thiên đã phong ấn Ma Tôn ở đó, nhưng trải qua thời gian, phong ấn đã có dấu hiệu rạn nứt. Ma khí tàn dư thường xuyên tràn ra, khiến linh mạch rối loạn. Nếu lần này bổn quân không phái người điều tra, e rằng đã không kịp giữ lại tính mạng của ngươi…”
Tô Mộc Dao khẽ rùng mình. Lăng Thiên Thánh Quân – cái tên ấy trong nàng vốn chỉ tồn tại như một nhân vật thần thoại trong các tiểu thuyết tiên hiệp từng mê mẩn, vậy mà giờ đây lại hiện hữu giữa thực tại, với thân phận chiến thần phong ấn ma tộc. Nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát, không phải vì sợ hãi, mà là bởi cảm giác một bàn tay vô hình đã đưa đẩy số mệnh nàng vào trung tâm của những biến động khôn lường.
“Ngươi không thể ở lại nơi đó nữa,” Huyền Thanh nói, đứng dậy. Mái tóc dài của người tung bay nhè nhẹ trong gió, hòa cùng ánh sáng chiếu qua tán cây cổ thụ, khiến người tựa như một vị thần cổ xưa bước ra từ thiên sử.
Hắn đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía nàng, giọng nhẹ như gió nhưng không cho phép từ chối:
“Bổn quân sẽ đưa ngươi về Thiên Cung – nơi có linh khí thuần tịnh, có người bảo hộ, có sư môn phù hợp. Ngươi đã từng bước vào đại đạo, không thể cứ mù mờ tiến bước giữa biển mây loạn động nữa.”
Tô Mộc Dao nhìn bàn tay kia hồi lâu, lòng đầy mâu thuẫn. Nhưng rồi nàng gật đầu. Lúc này, Huyền Thanh Đế Quân là người duy nhất nàng có thể đặt niềm tin.
Hắn khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng bế lấy nàng trong vòng tay. Cơ thể nàng nhẹ bẫng, nhưng hơi thở vẫn còn mong manh như tơ mỏng. Dẫu vậy, trong vòng tay hắn, nàng cảm nhận được một sự yên ổn hiếm có, như thể giữa thế giới xa lạ này, nàng không hoàn toàn đơn độc. Một luồng ánh sáng lam nhạt xuất hiện, xoáy nhẹ quanh thân thể hai người như vầng sáng của đạo tắc.
Vút một cái, họ bay lên không trung.
Thiên không rộng lớn vô ngần, tầng mây dày đặc phía trên Thâm Uyên Cốc bị xuyên thủng, để lộ ra một bầu trời tinh sạch. Dưới chân họ là những dãy núi uốn lượn như sóng lụa, rừng già bao phủ bởi mây trắng. Khi hai người băng qua tầng mây, ánh sáng mặt trời rọi chiếu, khiến tầm mắt mở rộng ra một cảnh tượng mỹ lệ chưa từng thấy.
Phía xa xa là Thiên Cung – toạ lạc nơi tận cùng của mây trời. Những cung điện dát ngọc và vàng rực rỡ như ánh bình minh. Mái ngói cong vút, rồng phượng bay lượn, thềm ngọc uốn lượn giữa không trung như dải ngân hà.Tiên hạc trắng bay lượn lười nhác, từng vầng hào quang lơ lửng như cánh sen nở giữa mây. Những dòng suối linh tuyền chảy quanh chân núi, tiếng đàn cầm từ xa vọng lại, như có như không. Những tiên nhân mặc đạo bào nhã nhặn, khuôn mặt ung dung thanh thoát, hoặc tu luyện giữa không trung, hoặc trò chuyện dưới hoa đào.
Tô Mộc Dao ngơ ngác, mắt rưng rưng. Thế giới này… là tiên giới thật ư? Một nơi diễm lệ hơn mọi giấc mơ mà nàng từng biết.
Nàng lặng lẽ siết chặt vạt áo Huyền Thanh, trong lòng thầm nhủ:
Từ hôm nay… ta là Mộc Dao Tiên Tử của Thiên Cung. Mọi thứ đã thay đổi. Không còn là cô gái bình thường ở thế giới kia nữa. Nơi này, là nơi vận mệnh mới bắt đầu.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
SHCaLa
Truyện nữ quyền hả bạn?
1 tháng