Ngay cả đạo sĩ được mời đến cũng hôn mê, chuyện này xem ra không bình thường chút nào.
Lý Thu Thu quay đầu nhìn đám bạn đang ngồi trên xe, cô ta thật sự rất muốn đi, nhưng lại sợ làm lỡ thời gian của mọi người.
“Yeahhh, lại được đi chơi rồi!” Tiếng reo vang lên từ Quý Xa Xa bên cạnh, chỉ là khi giọng nói đó phát ra từ một người đàn ông trung niên, cảm giác lại có chút… sai sai.
Bách Hiểu Sinh cũng lên tiếng an ủi: “Nếu bạn cậu tỉnh lại, có thể mời cô ấy về trường mình học.”
Thần đồng đấy! Lại có bài tập để chép rồi.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, dù sao chỉ cần không phải quay lại trường học thì làm gì cũng được hết.
“Cảm ơn mọi người.” Khóe mắt Lý Thu Thu rưng rưng, không chỉ vì mọi người đồng ý cùng đi thăm Thập Khả Tư, mà còn bởi cô ta cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm bạn bè từ thầy cô, bạn học – điều mà trước đây cô ta chưa từng dám mơ đến.
Chiếc xe tải từ từ len qua con đường nhỏ trong làng, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà đất nằm ở cuối làng. Bên ngoài đã tụ tập không ít người, phần lớn là các cụ ông cụ bà, nhóm thanh niên của họ đứng lẫn vào trông có phần lạc lõng.
Thầy Lý giải thích: “Thanh niên trong làng đi làm ăn xa cả rồi, ở đây chỉ còn mấy cụ già thôi.”
Ông ta dẫn cả nhóm đi qua sân nhỏ, bước vào ngôi nhà đất. Dưới nền nhà là một người đàn ông đang nằm, mặc đạo bào màu đen sẫm, bên hông đeo một chiếc la bàn họa tiết rắn đen, khắc dòng chữ: Huyền Nhị Cửu.
Tiến vào bên trong, họ thấy một cô gái đang nằm trên giường. Môi trắng bệch, tuy hơi thở vẫn đều đặn nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Theo lời thầy Lý, cô ấy được đưa đến bệnh viện nhưng không tìm ra nguyên nhân, vì vậy mọi người mới mời đạo sĩ đến xem.
Những yêu quái vừa nãy còn hờ hững nay đồng loạt trở nên nghiêm túc, ngay cả Giản Hoang cũng không còn tỏ vẻ bàng quan như thường lệ.
“Hồn phách bị phong ấn, nhưng lại không có chút khí tức tà ma nào cả.”
Quý Minh Hi lấy quyển “Sổ thu thập Bách Yêu” từ trong túi ra xem, trên đó không có cái tên mới nào phát sáng, điều này có nghĩa nguyên nhân khiến Thập Khả Tư hôn mê không phải là do yêu quái gây ra.
Tình huống thế này còn đáng sợ hơn gặp ma – vì họ thậm chí còn không biết mình đang đối mặt với thứ gì.
Giản Hoang nghiêm túc nói với Quý Minh Hi: “Tình hình không ổn. Cậu đi đánh lạc hướng dân làng trước, ở đây cứ giao cho tôi trông chừng.”
Hắn niệm chú, dò xét khắp căn phòng, vẫn không phát hiện ra dấu vết của yêu tà, cũng chẳng tìm thấy hồn phách của Thập Khả Tư hay Huyền Nhị Cửu đâu cả.
Chuyện quái lạ như vậy, trong suốt hàng ngàn năm qua chưa từng xảy ra.
“Khả Tư?” – Lý Thu Thu đột nhiên ngẩng đầu, dáo dác nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
“Sao vậy?” – Giản Hoang hỏi.
“Em hình như… nghe thấy giọng của Thập Khả Tư, nhưng cũng không chắc nữa.” Giọng Lý Thu Thu vừa sốt ruột vừa thấp thỏm, cô ta không biết liệu mình có bị ảo giác hay không.
Vì ở đây mỗi yêu quái đều mạnh hơn mình, nếu bọn họ đều không nghe thấy giọng Thập Khả Tư, thì sao cô ta lại có thể nghe được?
Đôi mắt màu tím của Lý Thu Thu dưới ánh đèn vàng ấm lại ánh lên một tia sáng kỳ dị, nhưng bản thân cô ta thì hoàn toàn không nhận ra.
Giản Hoang là người thi hành luật, sở hữu sức mạnh của thiên đạo, những gì hắn nhìn thấy luôn nhiều hơn người khác.
Hắn nhìn chăm chú vào mắt trái của Lý Thu Thu – trong hình ảnh phản chiếu của chính hắn trong con ngươi ấy, xuất hiện một dãy số dài gần như vô tận.
Hắn lập tức hiểu ra: “Không phải ảo giác. Hồn phách của Thập Khả Tư bị nhốt lại, giọng em nghe được là tín hiệu cầu cứu của cô ấy. Còn vì sao chỉ mình em nghe thấy… có lẽ liên quan đến năng lực của em. Mắt em nhìn được ngày chết của người khác, vậy cũng đồng nghĩa có thể nghe thấy lời kêu cứu của người sắp chết.”
Đồng tử Lý Thu Thu giãn to. Lúc này cô ta mới nhớ lại điều kỳ lạ mình cảm thấy ngay khi bước vào phòng – trên đầu Thập Khả Tư không có dãy số nào cả!
Chuyện đó chỉ xảy ra khi một người… đã chết.
Đôi mắt tím đậm của cô ta lại sáng lên lần nữa, và lần này, lại nghe được tiếng gọi yếu ớt của Thập Khả Tư: “Thu Thu, mau rời khỏi đây, đừng lo cho tớ… nó… nó sắp kéo mọi người vào rồi…”
“Ai? Kéo đi đâu?” Lý Thu Thu hỏi dồn, nhưng bên kia không còn hồi đáp nào nữa, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt như sắp ngừng hẳn.
Cô ta căng thẳng đến mức móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, quay phắt sang nói hết mọi chuyện cho Giản Hoang, hy vọng hắn có cách nào đó cứu lấy Thập Khả Tư.
Ngay lúc đó, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu cơ khí trong suốt mờ ảo – rõ ràng là hiện ra từ hư không, nhưng hoàn toàn không gây ra chút dao động năng lượng nào.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng