Mưu tính của hắn, dã tâm thậm chí cả bóng tối trong lòng hắn, nàng đều bao dung tất cả.
Nàng đối với hắn, sớm đã thành ánh sáng trong bóng tối, ngọn tháp giữa biển khơi, là mái nhà thứ hai của hắn.
Chỉ tiếc, kẻ bị nàng vứt bỏ, từ đầu tới cuối, đều là chính hắn.
Bởi vì nàng, không chịu yêu hắn.
Nàng xưa nay chưa từng chịu yêu hắn.
Hắn từng kiềm chế, từng nhẫn nhịn, từng lui bước.
Nhưng điều hắn nhìn thấy, lại là nàng hết lần này tới lần khác thoái lui; điều hắn nghe được, là nàng muốn hắn cưới người khác làm thê tử.
Hắn nghĩ mãi không thông, là hắn chưa đủ tốt, hay chính bản thân hắn khiến nàng sợ hãi.
Lại tức giận, muốn bức nàng tức giận mà xem, hắn đồng ý cưới Dư Kiều, lại nghe tin nàng rơi xuống nước.
Khoảnh khắc nàng tỉnh lại, hắn liền biết, đó là Vân Nguyệt, không phải Thủ Thủ.
Thủ Thủ của hắn đã đi rồi, hắn nhớ lại lời nàng từng nói sẽ biến mất, thế là ngày lại ngày đợi chờ.
Đợi Vân Nguyệt nhớ lại, hoặc nàng thành ai, cuối cùng cũng trở về bên hắn.
Hắn vốn chẳng tin quỷ thần, khi phát hiện Dư Kiều giống nàng, liền quỳ trước Phật tổ.
Hắn cầu nàng trở lại, cầu có thể có được một đáp án.
Nhưng nàng vẫn chẳng chịu yêu hắn, bất luận nàng là ai, hoặc có thân phận gì.
Hắn rất đố kỵ Từ Hiển, đố kỵ bọn họ không điều gì giấu nhau, đố kỵ hắn là thủ tướng quân của Từ Châu.
Mà chính bản thân hắn, vì sao lúc ấy lại ngu ngốc cho phép bọn họ rời khỏi kinh thành tới Từ Châu.
Nếu như không đi, phải chăng thời gian ở bên nàng sẽ dài thêm chút ít, khả năng được nàng yêu cũng sẽ nhiều thêm chút đỉnh.
Về sau hắn mới hiểu rõ, nàng căn bản không thuộc về thế giới này.
Nàng chẳng biết dùng thủ đoạn gì, để Vân Nguyệt biết được quá khứ của hai người họ.
Đã tới bước này, chính là thật tâm không muốn dính líu tới hắn.
Vậy thì, hắn tôn trọng nàng.
Về sau hắn nghe nói, nàng ở Từ Châu sống rất tốt, một thân một mình, nuôi không ít tiểu mã.
Có lần Vân Nguyệt uống say, hỏi hắn vì sao mình đã trở nên dũng cảm, vậy mà vẫn không chiếm được tình cảm của hắn.
Hắn chỉ xoa đầu nàng ta: “Vân Nguyệt đã tốt như thế, cớ chi phải biến thành dáng vẻ của người khác, làm chính ngươi, mới thật sự vui vẻ.”
Ngày nay hắn là Đế sư, qua thêm một tháng hắn làm Nhiếp chính vương, chính là ngày tận diệt của toàn bộ Dư gia.
“Nếu đổi lại là nàng ấy.”
Hắn khẽ cười, nếu đổi lại là nàng ấy, nhất định sẽ ôm lấy cổ hắn mà làm nũng một phen.
Nàng sau khi uống say thường chẳng nhớ được gì, cho nên cũng không nhớ đêm hắn cử hành lễ đội mũ, nàng từng say khướt ôm lấy mặt hắn, hôn lên khoé môi hắn.
(*Lễ đội mũ là lễ thành niên của nam tử thời xưa.)
Khi ấy nàng khẽ nói:”Cố Trường Nguyệt, ta mà yêu ngươi thì sẽ mất mạng, ngươi cũng tuyệt đối đừng yêu ta.”
…
Ngoại truyện
Trước khi Từ Hiển xuất phát, Dư Kiều tặng y một đôi kết đồng tâm.
Y biết đó là lễ chúc mừng của Vân Nguyệt.
Nhưng vừa tới nơi mới hay, người Vân Nguyệt lấy là một văn thần, nào phải Cố Trường Nguyệt.
Rượu qua ba tuần, Cố Trường Nguyệt mới ấp úng hỏi: “Nàng ấy đâu?”
“Không đến.”
Từ Hiển gãi đầu, thấy hắn đáng thương: “Nhưng nàng bảo ta hỏi một câu.”
“Câu gì?” Khi ấy trong mắt Cố Trường Nguyệt mới lóe lên một chút ánh sáng.
“Nàng hỏi ngươi, giờ đây tay nắm quyền thế, cảm thấy mùi vị ra sao?”
Người kia vuốt ve vòng tay chi tử nơi cổ tay, đáp rằng: “Quyền thế rất lớn, lớn tới mức có thể nắm giữ sinh tử của rất nhiều người.”
“Quyền thế cũng rất nhỏ, nhỏ đến mức chẳng thể giữ nổi một người trong cõi đời này.”
Vậy thì, Thủ Thủ, chúng ta hữu duyên tái kiến.
Hoàn.
You cannot copy content of this page
Bình luận