Ta nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng lại dâng lên một tia áy náy.
Nếu nói ta thay thế Dư Kiều là có lý, vì nàng ta vốn là kẻ ác, còn Vân Nguyệt…
“Cố Trường Nguyệt có phải đã kể cho ngươi nghe rất nhiều chuyện xưa của các ngươi?”
“Nhưng ta chẳng nhớ gì cả.” Nàng ta chậm rãi cúi đầu, vặn vẹo khăn trong tay: “Kiều tỷ tỷ, ta là người rất nhát gan, nhưng trong miệng đại nhân, ta lại dũng cảm vô cùng.”
“Ngươi muốn trở nên dũng cảm sao?”
Nàng ta dịu dàng cười: “Vì đại nhân, ta nguyện ý.”
Tiền nhiệm Thái Thú bị Từ Hiển bắt giữ, chẳng những thế còn kéo ra vụ án cũ của Anh Dũng Hầu phủ, phe cánh Đại hoàng tử cũng lộ diện, cùng với ngoại thích đều bị xử lý.
Anh Dũng Hầu phủ được giải oan, Từ Hiển lại dẫn đại quân đẩy lui man di mấy chục dặm, trước khi bọn họ hồi kinh bẩm báo, ta lại gặp Cố Trường Nguyệt.
Một đoàn thiết kỵ giáp bạc chuẩn bị xuất phát, hắn lại cố tình dẫn hai người tới sân viện của ta.
Hai người kia phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt.
Ta nhận ra, chính là tiền nhiệm Thái Thú Triệu Đức, bên cạnh là nữ nhi của gã, cũng là tiểu thư Triệu gia năm đó từng tát ta trên phố.
“Thủ Thủ, hoàn trả lại đi, ta từng hứa với ngươi.”
Cố Trường Nguyệt nhìn chằm chằm ta, Vân Nguyệt lại đi trước một bước, tiến tới trước mặt ta, giơ tay tát lên mặt tiểu thư Triệu gia.
Không nhiều không ít, vừa đúng hai cái.
Ta nghe nàng ta nói: “Năm đó chi tử đều là từng đóa từng đóa ta tự tay chọn, từng đóa đều nở đẹp, ta đánh ngươi không vì điều gì khác, chỉ vì những bông hoa của ta.”
Tới tận lúc ấy ta mới dám ngẩng đầu nhìn Cố Trường Nguyệt.
Hắn nhìn ta chằm chằm, thần sắc phức tạp, hai tay nắm chặt bên người, run rẩy kịch liệt.
Đinh đong.
Hệ thống truyền đến nhắc nhở: Chúc mừng ký chủ, lựa chọn chính xác, Vân Nguyệt đã nhận được ký ức phụ bản, tiếp theo ngài có thể hoàn toàn hưởng thụ nhân sinh tại dị thế giới.
Vậy thì, chúng ta hữu duyên tái kiến.
Hảo, hữu duyên tái kiến.
…
Ngoại truyện
Ngày đại hôn của Vân Nguyệt, Cố Trường Nguyệt cố ý đưa thiếp mời cho Từ Hiển.
Duy chỉ bỏ sót Dư Kiều.
Hắn rõ ràng biết, hai người bọn họ tại Từ Châu như hình với bóng, Từ Hiển biết, nàng ắt cũng biết.
Nhưng hắn vẫn cố chấp muốn nhìn xem, bản thân bỏ sót nàng, nàng biết rồi sẽ phản ứng thế nào.
Anh Dũng Hầu phủ được giải oan, dòng tộc bên ngoại đã rửa sạch nỗi oan, hắn nâng nhị hoàng tử lên ngôi, nay quyền cao chức trọng.
Là nhiếp chính vương người người kính sợ.
Phong vân triều đình, hắn phẩy tay là đổi, cái gì cũng nhìn thấu, duy chỉ có lòng nàng là nhìn không thấu.
Nàng không biết, năm đó Hầu phủ bị bức tận diệt, hắn trốn chạy nơi thôn dã, vốn tưởng đời này cùng đường.
Là nàng, vươn tay về phía hắn.
Khi ấy hắn nghĩ, thuở bé cũng có nhiều người từng vươn tay với hắn.
Phụ thân, mẫu thân, gia nhân đỡ hắn khi ngã.
Nhưng chưa ai, vừa vươn tay, đã đưa ra điều kiện.
Nàng muốn hắn nhớ lấy ân tình, muốn hắn phát thệ trọng lời.
Lời thề chẳng nhiều, duy chỉ điều thứ ba là hoang đường nhất.
Nhưng về sau, điều thứ ba ấy lại khó thực hiện nhất.
Yêu nàng, hầu như là chuyện không thể tránh.
Hắn chưa từng nói, năm đó tốn hết tâm cơ đi tìm nhược điểm của tiên sinh dạy học, chẳng qua là sớm đã trông thấy túi bạc dành dụm học phí của nàng.
Hắn khi ấy nghĩ không thông, rõ ràng bản tính hắn như thế, vừa quái gở, vừa cố chấp, vừa phòng bị.
Nàng lại còn có thể dùng nét chữ xiêu vẹo viết ra hai chữ “Học phí.”
Hắn có chút áy náy, hoặc là xấu hổ, mới cứng đầu lừa nàng.
Tựa như ít dùng bạc của nàng, liền ít nợ nàng hơn, sau này rời đi cũng dứt khoát hơn.
Cũng có những khoảnh khắc, hắn thậm chí cảm thấy, nàng là món quà trời cao dành riêng cho hắn.
You cannot copy content of this page
Bình luận