“Những bạc tiền bất chính kia, ở đâu?”
“Đều ở trong mật thất, chưa động vào một đồng nào.”
“Người mau mang đi quyên góp đi.”
“Cái gì” Dư Thừa sắc mặt trắng bệch: “Kiều nhi có biết đó là bao nhiêu bạc không”
“Bất luận bao nhiêu cũng phải quyên, quyên cho nạn dân đất Từ Châu, lấy danh nghĩa Cố Trường Nguyệt.”
“Về phần ta, sẽ cùng hắn hoà ly.”
8.
Trong thư phòng.
Vân Nguyệt chậm rãi đi tới trước bàn, đặt một phong thư lên trên.
Nam tử trước mặt thân mặc quan bào đỏ thẫm, tựa lưng ghế, nhàn nhã đùa nghịch tín vật trong tay.
Trên đó đã đổi từ chữ “Dư” sang thành “Cố”.
“Đây là gì?”
Vân Nguyệt lặng lẽ che giấu sự phấn khởi, lại ngẩng mắt, trên mặt đã đầy vẻ sầu muộn:”Là hưu thư Kiều tỷ tỷ đưa tới.”
“Nàng ấy động tác cũng thật mau.”
Cố Trường Nguyệt xé phong thư, đem tín vật ấn mạnh lên trên.
Hắn cũng là lần đầu tiên thấy bút tích của nàng, toàn văn tiểu khải tinh tế như hoa cài trâm, ngón tay thon dài của nam tử lướt qua đầu bút, lại khựng lại.
Bút tích của nàng, nét cuối quen kéo dài, nét phẩy nét sổ cực dài, giống như…
“Thủ Thủ.” Cố Trường Nguyệt cầm lấy bút mực đưa cho Vân Nguyệt: “Hôm nay ta vui, ngươi viết cho ta một chữ, được chăng?”
“Viết chữ gì?”
Vân Nguyệt ánh mắt trốn tránh, vừa cầm bút lông đã nghe nam tử lại nói một câu: “Thôi vậy.”
“Thủ Thủ, ta từng hỏi ngươi, có cho rằng ta là kẻ đáng sợ, tâm cơ thâm trầm, vì quyền thế mà bất chấp thủ đoạn, ngươi còn nhớ khi đó ngươi đáp thế nào chăng?”
Vân Nguyệt trầm mặc, chung quy không dám đáp.
Hai năm trước nàng ta bị Dư Kiều đẩy xuống nước, từ đó cái gì cũng không nhớ rõ.
Nàng ta không nhớ bản thân có nhũ danh, cũng không thích mùi hoa chi tử, càng không biết viết chữ.
Nàng ta chỉ là một nha đầu nghèo sinh ra nơi quê mùa, không cha không mẹ, duy nhất may mắn là vừa tỉnh lại đã được đại nhân như vậy thương mến.
Cho dù những chuyện xưa đại nhân nói, nàng ta đều không biết, cho dù nàng ta có lẽ không phải Thủ Thủ trong lòng đại nhân.
Nàng ta vẫn tham luyến, vẫn chờ đợi.
Bởi vì, đại nhân từng nói, chỉ cần cùng Dư Kiều hoà ly, nàng ta sẽ là thê tử duy nhất của hắn.
9.
Trước khi Dư Thừa cáo lão hồi hương, đúng như lời hứa, đẩy Cố Trường Nguyệt lên tướng vị.
Những bạc tiền tham ô được mang danh nghĩa Cố Trường Nguyệt quyên góp ra ngoài, chứng cớ trong tay hắn cũng hóa thành viên đá vấp chân chính mình.
Ta cùng hắn hoà ly, cũng là sạch sẽ gọn gàng, không còn vướng bận.
Nguyên tưởng như vậy ta có thể cùng Dư gia hồi hương, tiêu dao tự tại.
Nhưng thiên tử lại chẳng chịu, nhất định nhúng tay, phái Dư Thừa đến Từ Châu nhậm chức Thái Thú, phát huy dư nhiệt.
Trước khi rời kinh, Cố Trường Nguyệt chẳng biết nổi cơn gì, thế mà cũng theo đến cửa thành tiễn ta.
Hắn dọc đường trầm mặc không lời, cho đến lúc bất đắc dĩ phải rời đi, mới gõ cửa sổ xe ngựa hỏi ta: “Dư Kiều, chữ viết của ngươi là ai dạy?”
Ta sao biết được, là kỹ năng nguyên chủ mang theo, ta cầm bút liền biết viết.
“Thời nhỏ gia trung mời tiên sinh, tiểu thư khuê các mà không biết viết chữ, sẽ bị người đời chê cười.” Ta tùy ý bịa một lý do.
Lại phát hiện trên mặt người kia hiện rõ nghi hoặc.
Hệ thống truyền đến thanh âm nhắc nhở: Chúc mừng ký chủ, giá trị “Phẫn nộ” của phản diện giảm xuống 50%, giá trị “Nghi hoặc” đạt tới 80%, một khi giá trị “Nghi hoặc” đạt 100%, phụ bản sẽ mở ra.
Phụ bản? Phụ bản gì?
10
Ta lại mơ một giấc mơ.
Vẫn là gian thảo ốc kia, vẫn chỉ có Cố Trường Nguyệt.
Ngoài nhà trống chiêng ầm ĩ, náo nhiệt phi thường.
Cố Trường Nguyệt cài hoa đỏ trên tóc, đưa công văn nhậm chức cho ta.
Ta nghe hắn hỏi:”Thủ Thủ, ta tâm cơ thâm trầm, trời sinh ham quyền thế, ngươi có cho rằng ta đáng sợ?”
“Sao có thể? Đời người một kiếp, tất phải có thứ để theo đuổi, hiện tại ngươi còn chưa nếm được mùi vị quyền thế, nên cảm thấy hứng thú, có lẽ ngày nào đó thật sự cầm trong tay, kỳ thực cũng sẽ thấy chẳng có gì.”
Trong mộng, ta đưa tay trái phủ lên hoa đỏ trên tóc hắn, nơi hổ khẩu trắng như tuyết.
You cannot copy content of this page
Bình luận