Tái Duyên Hữu Kiến

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Xuyên thành thê tử của phản diện bệnh kiều, ta có chút hoảng hốt.

 

Tâm can biểu muội của phản diện đang bị ta cầm roi độc đánh, đúng lúc bị phản diện vừa hạ triều bắt gặp.

 

Rõ ràng giận đến cực điểm, lại còn phải kìm nén, chặt chẽ nắm lấy tay ta.

 

Chớ để tay đau.

 

Hắn nói năng dịu dàng, ta lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

Mắt thấy trên đầu hắn hiện Nộ khí đã đã đạt đến 99.99%.

 

Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ thân ái, giá trị “Phẫn nộ” gia tăng thêm 0.01%, ngày mai ngươi tất bị phản diện l/ă/ng trì xử t/ử.

 

Hảo hảo hảo, chọc đến hắn, xem như ta đá trúng tấm sắt rồi.

 

1.

 

Cố Trường Nguyệt, đương triều đế sư, quyền khuynh triều dã.

 

Bề ngoài ôn hoà khiến người như tắm gió xuân, sau lưng lại tính tình cổ quái, âm tình bất định.

 

Khoa cử thời dựa vào một thiên 《Trị Quốc Luận》 danh chấn thiên hạ, từ đó thăng tiến như diều gặp gió, một phát không thể ngăn.

 

Nguyên chủ Dư Kiều là khi tham hoa lang cưỡi ngựa qua phố, đối với Cố Trường Nguyệt nhất kiến chung tình.

 

Thân là tướng phủ đích nữ, Dư Kiều được sủng ái tận trời, tính tình lại kiêu căng độc ác.

 

Vì để gả cho Cố Trường Nguyệt mà dùng đủ mọi thủ đoạn, lại không biết người này chịu để nàng ta toan tính, chỉ vì sau lưng nàng ta có tướng phủ làm bậc thang.

 

Hôm nay hắn là đế sư, thêm một tháng nữa trở thành nhiếp chính vương, chính là đại hạn của toàn bộ Dư gia.

 

Cố Trường Nguyệt vốn đã không thể nhẫn nhịn nàng ta nữa, mà ta vừa xuyên đến, liền bị gánh lấy tội danh đánh đập bảo bối của phản diện.

 

Ta trăm miệng khó biện, một bên phải hạ thấp giá trị “Phẫn nộ” của phản diện, một bên còn phải ngăn cản cốt truyện.

 

“Phu nhân, ta thật không có lấy trâm của người.”

 

Vân Nguyệt khóc lóc đẫm lệ, lời vừa dứt liền đau đớn mà ngất đi.

 

Cố Trường Nguyệt vô thức nghiêng tới trước, ta lại nhìn chuẩn sắc mặt, nhanh tay đoạt trước, ôm Vân Nguyệt vào trong lòng.

 

“Muội muội, hảo muội muội.” Thanh âm cao vút của ta vang vọng khắp phủ đệ: “Truyền thái y, mau truyền thái y.”

 

Nàng ta là bảo bối của hắn, khi Cố Trường Nguyệt lạc bại mà không rời không bỏ.

 

Có thể nói, không có nàng ta, không có Cố Trường Nguyệt ngày hôm nay.

 

Nếu không phải nguyên chủ chen chân vào, bọn họ sớm đã cầm sắt hoà minh rồi.

 

Hiện tại ta là chính thê, ta chết rồi, nàng ta chính là chính thê.

 

Cũng là người cuối cùng.

 

Cho nên, không chỉ Cố Trường Nguyệt, ta cũng phải lấy lòng vị tổ tông này.

 

2.

 

Ta đã dời viện.

 

Ta đem viện lớn tối thượng của mình, hai tay dâng tặng cho Vân Nguyệt.

 

Đám hạ nhân bên người chuyên làm chuyện xấu, đều đuổi.

 

Trong tay nắm giữ nguyệt bổng của Vân Nguyệt, cũng trả lại.

 

Còn đưa sang nha hoàn mới, y phục mới, trang sức mới.

 

Người trong phủ đều cảm thấy ta điên rồi, ngay cả Cố Trường Nguyệt cũng chạy tới nói bóng nói gió, hoài nghi ta có phải đang làm trò quỷ.

 

Đến khi thấy ta đang trồng chi tử trong viện.

 

Ta mệt đến mồ hôi đầm đìa, mặt mũi toàn là bùn đất.

 

Cố Trường Nguyệt một thân trường sam nhạt màu, đứng nơi đất trống, lông mày nhíu chặt.

 

“Ngươi khi nào thích chi tử?”

 

“Vẫn luôn thích a.” Ta quay đầu nhìn hắn: “Không chỉ đẹp, làm thành túi thơm còn có thể an thần.”

 

Ta thấy thần sắc hắn quái dị, giá trị nộ khí trên đầu bỗng chốc cao tới 80%.

 

Rõ ràng đang tức giận, người này lại giả vờ cong mày cong mắt, ngữ khí ôn hoà: “Phu nhân thích thì trồng nhiều một chút.”

 

Lại không thoải mái?

 

Ta chỉ trồng chút hoa, cũng không phải hoài thai của hắn.

 

Ta cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, trừng suốt nửa ngày.

 

Cố Trường Nguyệt miệng đóng rồi lại mở, vẫn nhịn không được gõ ta một câu: “Vân Nguyệt cùng ta tuy không có huyết thống, nhưng ta chỉ coi nàng ấy như muội muội, phu nhân nên yên tâm, lại càng phải đối đãi tử tế.”

 

Ta bĩu môi.

 

Xem xem, dù là nam nhân tâm cơ thâm trầm bao nhiêu, cũng nhịn không được vì tình mà ra mặt.

 

Loại người bụng chó chứa không nổi nửa lạng dầu.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page