Ta Bỏ Cuộc Sau Khi Có Được Nam Chính

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Nhưng bất luận ta nói gì, Lăng Dao cũng đều dửng dưng như cũ, cùng lắm bị ta bức quá mới mở miệng: “Gần đây sự vụ bận rộn, thực chẳng rảnh rỗi.”

 

Hắn nào phải bận việc, rõ ràng là mỗi ngày đều ở bên chăm sóc Ninh Nhất, chẳng nỡ phân cho ta chút thời gian.

 

Tuy rằng lần trước ta cứu Ninh Nhất, nhưng thể chất nàng ta yếu ớt, sự cứu chữa của ta đối với nàng ta chỉ như muối bỏ biển, hiện trạng chẳng qua là đang quanh quẩn nơi ranh giới giữa sống và chết.

 

Mắt thấy thân thể của Ninh Nhất tàn úa như đóa hoa sớm tàn, Lăng Dao rốt cuộc cũng không chờ được nữa.

 

Hắn xông vào động phủ của ta, hai mắt ửng đỏ.

 

“Ninh Nhất sắp không được rồi, ngươi nhất định phải cứu nàng.”

 

Ta nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn, không khỏi kinh ngạc—không ngờ Lăng Dao tiên quân xưa nay vẫn lạnh nhạt tự giữ lại có lúc chật vật như vậy.

 

“Giờ chỉ còn một cách cứu nàng, đó là pháp bảo chí tôn ‘Tụ Hồn Đăng’ của Ma giới, song vật ấy là chí bảo truyền thừa của Ma quân các đời, ngoài Ma quân ra chưa từng có ai trông thấy hình dạng, càng chưa ai biết nó được đặt ở đâu.”

 

Nghe ta nói xong, sắc mặt Lăng Dao như gặp phải đả kích to lớn, toàn thân đều lộ ra vẻ suy sụp.

 

Lần trước cũng vậy, khi cố tật của Ninh Nhất tái phát, vốn có thể dùng một loài linh thảo ở Ma giới để giảm triệu chứng. 

 

Thế nhưng, không ngờ ta và Lăng Dao vừa đặt chân đến Ma giới đã chạm mặt Ma quân.

 

Lăng Dao xưa nay coi người Ma giới như tử địch, dù Thần Ma lưỡng giới đã hòa bình năm nghìn năm, hắn mở miệng liền là: “Ma quân, ta khuyên ngươi chớ không biết điều, mau giao linh thảo ra đây, bằng không đừng trách ta vô lễ.”

 

Ma quân chỉ tiện đường đi ngang: “???”

 

Không đánh một trận e là có lỗi với danh hiệu Ma quân mất.

 

Nhưng Lăng Dao nào phải đối thủ của Ma quân, bị y đánh cho áp chế tại chỗ, bị chà xát không thương tiếc. 

 

Lăng Dao thấy không thắng nổi, bèn trực tiếp tế ra pháp khí bản mệnh.

 

Ma quân thấy hắn chơi thật, cũng chẳng nể nữa, chuẩn bị đại chiêu, đánh xong về nhà ăn cơm.

 

Trong lòng ta mừng thầm, thu lại pháp lực hộ thân quanh người, lao lên che trước mặt Lăng Dao, cưỡng ép đỡ lấy một kích ấy thay hắn.

 

Ta đã thành công chết vì Lăng Dao thêm một lần, nhưng chúng ta lại chẳng lấy được linh thảo, nó đã bị tàn phá trong lúc giao chiến giữa Lăng Dao và Ma quân.

 

Cho nên lần này khi Ninh Nhất tái phát cố tật, bệnh thế mới hung hãn đến vậy.

 

“Ngươi cứ xin lỗi Ma quân, lại thêm vài lời nhã nhặn, không chừng người ta chịu đem ‘Tụ Hồn Đăng’ cho ngươi mượn đó? Ngươi cứ yên tâm, lần này ta sẽ theo ngươi cùng đi.”

 

Ta nói như thế, nhưng trong lòng lại nghĩ—tốt nhất là vừa tới nơi thì chửi ầm lên, để Ma quân nổi giận mà đập chết ta.

 

Thế nhưng chúng ta còn chưa kịp tìm Ma quân, y đã tìm tới chúng ta rồi.

 

Tiên đồng tới báo tin, ta sửng sốt một thoáng, nghĩ bụng Ma quân đến Thiên giới làm gì?

 

Ta cúi đầu tính lại, mới chợt nhớ hôm nay là ngày sáu giới tụ hội thiên đình dự đại hội.

 

Lăng Dao nhanh hơn ta một bước, lập tức thi triển độn thuật, đến thẳng trước mặt Ma quân.

 

“Ma quân đại nhân, lần trước có nhiều đắc tội, mong Ma quân lượng thứ.” 

 

Lăng Dao hướng Ma quân chắp tay: “Lăng Dao có một việc khó nói, kính xin Ma quân nén đau xót mà đem ‘Tụ Hồn Đăng’ cho mượn một lần.”

 

Ma quân ôm linh thảo trong tay, “……‘Tụ Hồn Đăng’ là chí bảo tối thượng của Ma giới ta, không thể dễ dàng cho ai thấy.”

 

“Bất quá, ta đã mang theo linh thảo các ngươi muốn hôm nọ đến rồi.”

 

Vậy sao mà được? Y đã lễ phép như thế, thì chớ trách ta vô lễ vậy.

 

Hôm ấy Lăng Dao nói gì nhỉ?

 

Ta khẽ ho một tiếng, rồi lên tiếng: “Ma quân, ngươi chớ có không biết điều, mau giao ‘Tụ Hồn Đăng’ cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page