Ta Bỏ Cuộc Sau Khi Có Được Nam Chính

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Nhưng lúc này ta lại như cung đã giương mà không còn tên.

 

Trong trận chiến với Ma quân, ta đã trọng thương, mãi chẳng lành, vô cùng suy nhược.

 

Ninh Nhất sống hay chết, đều nằm ở một lời của ta.

 

Lăng Dao nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy cầu khẩn: “Hàn Vân…”

 

“Ta nguyện ý cứu Ninh Nhất.”

 

Vừa dứt lời, Lăng Dao lập tức ôm chầm lấy ta, trong mắt hắn là cảm xúc mà ta chẳng thể nhìn rõ.

 

“Hàn Vân.” Lăng Dao siết chặt vòng tay, ôm ta với lực đạo như muốn nhét ta vào thân thể hắn. 

 

“Nhưng ngươi đang trọng thương chưa khỏi, nếu cứu Ninh Nhất, thân thể ngươi e rằng chẳng chịu nổi.”

 

“Buông ta ra!”

 

Ta dồn toàn lực đẩy Lăng Dao ra, chưa từng gặp kẻ nào vừa đòi hỏi vừa giả bộ như vậy, tức giận tới cực điểm.

 

“Ngươi chẳng phải yêu Ninh Nhất đến mức sống chết có nhau sao? Lần này nếu nàng thực sự qua không nổi, mất đi rồi, ngươi hẳn sẽ đau lòng lắm nhỉ, vậy còn không mau đi, nói nhiều thêm câu nào nữa thì nàng thật sự chết rồi đó!”

 

Lăng Dao ngây người, trong mắt hắn, ta thấy được sự quyết đoán.

 

Nhưng hắn vẫn lải nhải không ngừng: “Hàn Vân, nhưng ngươi đừng tưởng làm đến mức này vì ta, thì có thể thay đổi gì đó, người ta yêu nhất vẫn là Ninh Nhất…”

 

“Biết rồi, ngươi yêu nhất là Ninh Nhất.” 

 

Ta sắp bị hắn phiền đến chết rồi. 

 

“Ngươi yêu nàng nhất, được chưa?”

 

Ta tiến vào nội điện, đơn giản bắt mạch cho nàng ta, phát hiện thương thế của nàng ta đã đến mức có thể chuẩn bị đầu thai chuyển thế.

 

Đợi đến khi tia linh lực cuối cùng nhập vào thân thể Ninh Nhất, ta hài lòng khép mắt, hoan hỉ nghênh đón lần chết thứ chín.

 

Chỉ còn một lần cuối.

 

06

 

Ninh Nhất may mắn sống sót.

 

Mà ta, thì ngâm dược dược một tháng trong động phủ, ngay cả phụ tôn mẫu tôn bận bịu công vụ cũng đến thăm.

 

Bọn họ mang theo ưu tư nhìn ta, liên tục thở dài.

 

Ta biết, từ khi Ninh Nhất xuất hiện, phụ tôn mẫu tôn vẫn luôn không nguyện để ta kết đạo lữ với Lăng Dao. 

 

Nếu ta gả cho một kẻ trong lòng chẳng có ta, cuộc sống sau này há chẳng khổ sở? 

 

Bọn họ không muốn ta phải chịu ủy khuất nơi Lăng Dao.

 

Nhưng ta lại như nhập ma, mê luyến Lăng Dao, bọn họ khuyên can nhiều phen, thậm chí sai chư vị thần quân đến thay nhau khuyên giải, cuối cùng cũng vô ích, đành ôm sầu mà thôi.

 

Giờ đây, việc ta yêu Lăng Dao đến mức tiêu hao tu vi để cứu bạch nguyệt quang của hắn đã truyền khắp tứ hải bát hoang.

 

Mẫu tôn là một thần tính cảm, rơi lệ nói: “Lúc trước thật không nên đến cầu Ngọc Đế ban hôn chỉ, nếu không vì thế, Hàn Vân đâu đến nỗi si tâm tuyệt đối với Lăng Dao như vậy.”

 

Phụ tôn càng là u sầu khôn xiết, trông tiều tụy thấy rõ. 

 

Công vụ Tư Tinh điện vốn đã bề bộn, nay còn phải lo nghĩ vì ta, tâm thần mỏi mệt, tự nhiên già đi không ít.

 

Ông ấy kiên định nói: “Hàn Vân, tuy rằng có thánh chỉ ban hôn, nhưng nếu hủy hôn cũng chẳng sao cả, cùng lắm là ta bị Ngọc Đế khiển trách một trận, cũng chẳng có gì quá to tát.”

 

Sao lại có thể “không có gì to tát” được? 

 

Chẳng nói đến Ngọc Đế sẽ giáng tội, chỉ riêng người nhà của Lăng Dao cũng chẳng dễ buông tha.

 

Nhưng phụ tôn của ta lại nói: “Ngươi cứ yên tâm hủy hôn, có ta đứng ra gánh thay cho.”

 

Lệ rơi trong vô thức, ta khẽ lắc đầu: “Không cần hủy hôn, nữ nhi nhất định sẽ xử trí ổn thỏa, phụ mẫu chớ lo lắng vì con.”

 

Giờ đây ta bị kịch bản trong sách điều khiển, hôn ước nhất thời chưa thể giải.

 

Còn một năm nữa là tới ngày đại hôn giữa ta và Lăng Dao, chỉ cần chết thêm một lần nữa, ta có thể triệt để thoát ly cốt truyện, cùng Lăng Dao đoạn tuyệt mọi quan hệ.

 

07

 

Thời gian sau đó, ta ngày nào cũng đến chỗ Lăng Dao “tìm cái chết”.

 

Nhưng Lăng Dao lại bỗng chuyển biến thái độ, cư nhiên không còn làm khó ta nữa.

 

Ta nóng ruột.

 

“Lăng Dao, nghe nói Ma giới có một loài linh thảo, trị được bệnh nặng lâu năm, có thể dùng cho Ninh Nhất.”

 

“Lăng Dao, Yêu giới có một ác giao làm loạn, chúng ta cùng đi xem thử đi.”

 

“Lăng Dao, hôm nay Thần Nông tiên nhân mới luyện ra một vị thuốc…”

 

“Lăng Dao, Nhân giới đang vào năm mới, chúng ta có thể hạ giới nhận lấy hương khói…”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page