Ta Bỏ Cuộc Sau Khi Có Được Nam Chính

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Thần Nông tiên nhân vẫn chưa buông tha: “Theo lý mà nói, ngươi thương tích nặng thế, lại tán tận linh lực, lẽ ra đã phải thần cách tiêu tan, bước vào lục đạo luân hồi rồi, sao lại đột nhiên hồi phục?”

 

Thành công rồi. 

 

Ta thầm nói với chính mình trong lòng.

 

Thần Nông tiên nhân lấy làm quái lạ, bởi vì biểu tình hiện tại của ta quá mức hưng phấn, hoàn toàn không giống một vị thần vừa từ Quỷ Môn quan trở về.

 

Nhưng ông ấy sẽ không bao giờ biết—trong thức hải của ta, cất giấu một quyển sách.

 

Khi ta lật sang một trang, chỉ thấy một hàng phù văn kim sắc đột nhiên hiện ra ở chương thứ tám, tiếp đó toàn bộ nội dung chương tám liền biến mất.

 

Còn hai lần nữa thôi, là ta có thể đạt được tự do.

 

03

 

Vận mệnh của ta đã bị quyển sách ấy cải biến.

 

Trong quyển sách này, ta chính là một vai nữ phụ độc ác.

 

Theo như thiết lập trong truyện, ta là tiên tử được tôn kính bậc nhất thiên giới, thâm tình yêu mến Lăng Dao tiên quân – người cùng ta lớn lên từ thuở nhỏ – nguyện hi sinh tất cả vì hắn.

 

Nhưng sau khi Lăng Dao đem lòng yêu Ninh Nhất, ta vì yêu mà không thể đạt được, đạo tâm không ổn, nhập ma trong lúc tu luyện.

 

Sau khi sa vào ma đạo, vì muốn có được Lăng Dao, ta không từ thủ đoạn, hãm hại Ninh Nhất đủ đường, rốt cuộc khiến trời người phẫn nộ, thiên đình giáng cửu thiên chân lôi.

 

Ta trong lôi hỏa thần hồn câu diệt, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

 

Ta biết rõ ràng đây chỉ là cốt truyện trong sách, nhưng lại chẳng thể cải biến, chỉ có thể thuận theo mà diễn.

 

Bởi ta phát hiện rằng, cốt truyện trong sách này không thể trái nghịch.

 

Nếu ta lệch khỏi diễn tiến quá nhiều, sự tồn tại của ta trong thế giới này sẽ dần nhạt đi, cho đến lúc âm thầm tiêu tán khỏi cõi đời, như thể chưa từng hiện hữu bao giờ.

 

Hỏi, chuyện gì khiến thần linh cũng phải sợ? Ta nghĩ, hẳn là lãng quên.

 

Lãng quên, là cái chết tối hậu.

 

Nhưng ta không phải không có cách—dù sao cũng là thần cai quản quy tắc.

 

Ta phát hiện, nếu có thể vì Lăng Dao mà chet mười lần, đợi khi toàn bộ kịch tình trong sách tiêu tán, ta liền có thể trở lại làm chính mình.

 

Song cái chet ấy nhất định phải là hi sinh vì Lăng Dao mới tính, còn như tự tay cầm đao tự đâm mình thì không được.

 

Ngoài điều đó ra, bất kỳ hình thức hi sinh nào vì Lăng Dao đều có thể.

 

Linh lực cạn kiệt, thần cách tiêu tan, tự nhiên cũng tính.

 

Hiện nay ta đã vì Lăng Dao mà chết tám lần, lúc hắn an tâm hưởng thụ sự hi sinh của ta, hắn hoàn toàn không biết rằng—chỉ cần thêm hai lần nữa, ta sẽ vĩnh viễn rời xa hắn.

 

04

 

Tiên đồng từ chỗ Lão Quân mang thuốc đến, bảo ta: “Khi tiên tử còn chưa tỉnh, Lăng Dao tiên quân vẫn luôn ở đây trông nom tiên tử.”

 

Ta nghe xong, lòng chẳng gợn sóng, vừa bổ khí bằng đan dược, vừa thuận miệng hỏi: “Vậy giờ hắn đi đâu rồi?”

 

Sắc mặt tiên đồng có phần quái dị, bộ dạng như có điều khó nói.

 

“Vốn dĩ Lăng Dao tiên quân vẫn luôn ở đây cùng người, nhưng Ninh Nhất tiên tử lại tái phát bệnh cũ, nghe nói lần này thế tới hung hãn, e rằng không qua khỏi.”

 

“Lão Quân, Thần Nông tiên nhân đều đã tới, Lăng Dao tiên quân hiện đang ở bên cạnh Ninh Nhất tiên tử…”

 

Lời tiên đồng còn chưa dứt, ta lập tức buông đan dược, kéo theo thân thể bệnh nhược mà đến tẩm điện của Lăng Dao.

 

05

 

Khi ta tới nơi, trong tẩm điện không chỉ có vài vị thần quân ấy, mà các tiên quân có chút y lý cũng đều bị triệu đến.

 

Thần Nông tiên nhân, ba nhánh gừng trên đỉnh đầu đều rũ xuống, cau mày nói với Lăng Dao: “Lão phu đã hết cách rồi, tiên tử này căn cơ vốn đã không ổn, huống chi còn từng thụ hai trọng thương, có thể chống chọi đến giờ đã là không dễ, thiên mệnh nan vi, chớ nên cưỡng cầu.”

 

Khi ta bước vào, mọi người đều nhìn về phía ta—

 

Ta là người kế thừa Tư Tinh điện, thừa hưởng tinh nghi, có thể xoay chuyển càn khôn, nghịch thiên cải mệnh.

 

Chỉ cần ta muốn, vạn vật thế gian đều phải vận hành theo quy tắc do ta định.

 

Huống hồ là cứu một tiểu tiên tử nho nhỏ.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page