Ta Bỏ Cuộc Sau Khi Có Được Nam Chính

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Nhìn lò luyện đan bị nghiền thành bụi vụn, ta lập tức hiểu rõ tình hình.

 

Ninh Nhất thiên tư thấp kém, không thể bước theo đường tu yêu, chỉ có thể chọn con đường đơn giản nhất là tu đan.

 

Nhưng tu vi của nàng ta thấp đến mức Lão Quân còn chẳng muốn thu nhận.

 

Vì muốn chứng minh thực lực trước mặt Lão Quân, thuận lợi nhập môn đan đạo, nàng ta nhân lúc Lão Quân vắng mặt mà lén mở lò luyện đan—nhưng nàng ta nào biết luyện đan là gì?

 

Gây họa là điều tất nhiên.

 

“Lăng Dao, ta thật sự không biết sự tình sẽ thành ra thế này, ta không cố ý.”

 

“Ta không biết tu bổ lò luyện đan, lẽ nào không còn cách nào giải quyết chuyện này mà không cần sửa lại lò sao?”

 

Dĩ nhiên là có rồi, ta thầm nghĩ trong lòng. 

 

Nhưng lấy cái tu vi như đất trũng của ngươi mà nói, là không có.

 

Lăng Dao vỗ vỗ cánh tay nàng ta, rồi quay sang ta, nói: “Không sao, Hàn Vân chuyên quản việc này, nàng sẽ giúp ngươi tu bổ lại.”

 

Chẳng trách mỗi lần Ninh Nhất phạm sai đều ỷ thế làm càn.

 

Mỗi lần nàng ta gây họa, đều là ta – vị thần cai quản quy tắc mạnh nhất thần giới – ra tay thu dọn tàn cục, để rồi nàng ta lại có thể tiếp tục tiêu dao tự tại.

 

Lần này cũng không ngoại lệ.

 

Lão Quân thấy sắc mặt ta không ổn, không muốn vì hai kẻ kia mà đắc tội với ta, bèn nói: “Ta thấy hôm nay Hàn Vân tiên tử thân thể bất an, hay là để Ninh Nhất…”

 

“Hàn Vân, bất quá chỉ là chuyện nhấc tay.”

 

Lăng Dao chăm chú nhìn ta, ánh mắt sáng rực.

 

“Ngươi với Ninh Nhất từng có giao tình nơi nhân gian, cớ sao hiện giờ đến chút việc nhỏ như vậy cũng không muốn giúp đỡ?”

 

Ta không do dự thêm, xoay người thi pháp, gom toàn bộ bụi vụn nơi mặt đất lại.

 

“Ta tu bổ.”

 

Miệng vết thương lại lần nữa nứt ra, linh lực không ngừng trào ra từ vết nứt.

 

Ngay cả tiểu tiên đồng quạt lửa cấp thấp nhất cũng trông ra thân thể ta có điều khác lạ.

 

Nhưng Lăng Dao bên cạnh lại chỉ mãi thúc giục ta mau chóng tu sửa lò luyện đan cho xong.

 

Ta mím môi chẳng thốt một lời, song động tác nơi tay lại rõ ràng nhanh hơn trước.

 

Ta nghe được tiếng Ninh Nhất giả vờ quan tâm: “Lăng Dao, ta thấy Hàn Vân tỷ tựa hồ như…”

 

Lăng Dao ngắt lời nàng ta: “Không sao, nàng ấy thực lực cường đại, thương tích đó đối với nàng ấy chẳng là gì.”

 

Ta còn nghe được tiếng thì thầm bàn tán của thiên binh.

 

Bọn họ đang nghị luận rằng, nguyên lai những lời đồn trước kia là thật—Hàn Vân tiên tử khổ luyến Lăng Dao tiên quân, vì muốn kết thành đạo lữ với hắn, thậm chí đến cả chuyện của tiểu tình nhân bên hắn cũng cam tâm gánh vác.

 

Ta nghĩ, Lăng Dao hẳn cũng nghe thấy rồi.

 

Hắn quay sang nói với Ninh Nhất: “Người ta đều nói Hàn Vân là tiên tử đệ nhất tứ hải bát hoang, phàm gian còn vì nàng mà lập thần điện.”

 

“Nhưng nàng có thế nào đi nữa, cũng chẳng bằng vị trí của ngươi trong lòng ta.”

 

Ta đã không còn chút khí lực nào để đáp lời Lăng Dao.

 

Linh lực cạn dần, vết thương đau đến xé lòng.

 

Trước mắt tối sầm, giữa tiếng kinh hô của chư thần, ta rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, ngã xuống mặt đất.

 

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi thần thức, hình ảnh ta trông thấy là gương mặt của Lăng Dao.

 

Hoặc giả là ảo giác lúc cận kề cái chết, nhưng lần đầu tiên ta thấy trong đôi mắt vốn lặng như nước giếng sâu của hắn hiện lên một tia hoảng hốt.

 

02

 

Nguyên thần từ từ hồi phục, ta biết lần này ta khôi phục sớm hơn, ngay cả thương thế cũng không còn đau đớn mấy.

 

Khi ta một lần nữa mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trong Bách Thảo điện.

 

Thần Nông tiên nhân đầu mọc ba nhánh gừng đang bưng một bát thuốc định đút cho ta.

 

Thấy ta tỉnh lại, ông ấy hạ giọng nói: “Nha đầu, ngươi nói thật cho lão thúc biết, rốt cuộc là làm cách nào mà được thế?”

 

Ban đầu ta còn uể oải, nghe đến đây thì lập tức hai mắt sáng rỡ.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page