Cô vẫn còn sống, đang đứng ở đây, nhưng người nằm yên bên kia nấm mồ lại chính là thân xác của cô.
Một cảm giác đè nén nặng nề ập tới khiến Mộc Vũ gần như không thở nổi. Những dòng chữ khắc trên bia mộ như phóng đại đến mức cực đại, từng chữ như hóa thành một ngọn núi, từng ngọn, từng ngọn, dồn dập đổ xuống vai cô.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng trước bia mộ dường như nhận ra sự khác thường của cô, khẽ dang tay, cẩn thận chắn trước người cô như muốn che chở, nhưng vẫn giữ một khoảng cách lễ độ, không chạm vào da thịt. Giọng anh ta trầm thấp, dịu dàng: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Mộc Vũ lắc nhẹ đầu, cố gắng nở một nụ cười, gật đầu tỏ vẻ mình ổn, nhưng trong lòng lại như bị cuộn xoáy, ký ức cả cuộc đời mình trong thân phận Vũ Mộc vụt qua trước mắt. Cô từng cách danh xưng “nữ minh tinh hạng A” chỉ một bước, lời mời đóng phim không thiếu, nhưng mãi mãi chỉ là vai nữ phụ.
Cô lại nghĩ tới buổi thử vai thất bại ngày hôm qua. Lần đầu tiên, Mộc Vũ bắt đầu nghi ngờ chính con đường mình đã chọn. Có lẽ, ngay từ đầu cô đã đi sai rồi? Có lẽ, căn bản cô không phù hợp với nghề diễn?
Mộc Vũ từ từ ngồi xổm xuống, vô thức nhổ những đám cỏ non mọc quanh bia mộ. Người đàn ông bên cạnh cũng lặng lẽ ngồi xuống theo, ánh mắt dừng lại trên tấm bia đá có khắc tên Vũ Mộc, giọng mang theo chút tò mò: “Cô cũng là fan của cô Vũ sao?”
Cũng?
Mộc Vũ giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng bừng sáng, pha lẫn kinh ngạc và vui mừng: “Anh là người hâm mộ của Vũ Mộc sao?”
Lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông mặc đồ đen. Trông anh chỉ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, gương mặt góc cạnh, rõ nét, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như biết cười. Hai lúm đồng tiền mờ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện khiến những đường nét cứng cỏi trên gương mặt anh bỗng trở nên mềm mại lạ lùng. Chiếc áo khoác dài màu đen càng làm nổi bật bờ vai rộng và thân hình cân đối. Mắt kính râm màu tối vắt hờ nơi cổ áo phông trắng. Tất cả khiến anh mang một vẻ bất cần mà cuốn hút, một người đàn ông quyến rũ theo đúng nghĩa.
Anh nhìn vào bức ảnh đen trắng trên bia mộ, ánh mắt thoáng trầm xuống, giọng khẽ như gió lướt qua: “Phải. Tôi là người hâm mộ lâu năm của cô Vũ Mộc.”
Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì đó, anh từ từ tháo chiếc ba lô phía sau, lấy ra một cuốn album dày, cẩn thận đưa về phía cô.
Mộc Vũ bối rối nhận lấy, cẩn thận đỡ bằng cả hai tay. Khi lật trang đầu tiên, ánh mắt cô lập tức mở lớn. Cô không dám tin vào mắt mình, từng trang, từng trang kế tiếp hiện ra như những mảnh ký ức bị chôn vùi được khai quật. Tất cả đều là ảnh chụp của Vũ Mộc, ảnh từ các bộ phim, các vai diễn, các cảnh quay mà cô từng góp mặt.
Dù luôn đóng vai phụ, hình ảnh của cô trong những tấm poster quảng bá thường chỉ chiếm một góc nhỏ, mờ nhạt và dễ bị lãng quên. Nhưng trong cuốn album này, ai đó đã nhẫn nại cắt ghép, phóng lớn, chỉnh sửa từng chi tiết. Từ những mẩu nhỏ bị bỏ quên, hình ảnh của cô được đặt trang trọng, như thể là vai chính duy nhất trong câu chuyện ấy.
Tay Mộc Vũ khẽ run. Cô đưa ngón tay lần lượt chạm nhẹ qua từng bức ảnh, từng vai diễn, như đang chạm vào chính một phần cuộc đời mình. Cô từng sống như Vũ Mộc, từng diễn như Vũ Mộc, và từng mơ như Vũ Mộc.
Cô lặng lẽ khép lại cuốn album, dùng hai tay nâng niu trả lại cho người đàn ông ấy. Ánh mắt cô long lanh, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy chân thành: “Cảm ơn anh.”
Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu. Mộc Vũ chỉ nhẹ nhàng cười với anh, một nụ cười rất dịu, rất thật. Anh không hiểu ý nghĩa sau lời cảm ơn ấy, và cũng không cần phải hiểu. Chỉ cần cô biết là đủ.
Sự tự tin đã từng bị lung lay trong cô, giờ đây âm thầm trở lại. Hóa ra, chỉ cần một tia sáng nhỏ thôi, một tấm lòng lặng lẽ dõi theo, một sự ghi nhận âm thầm cũng đủ để một người, sau bao ngã quỵ, có thể đứng dậy và tiếp tục bước đi thật xa trên con đường cô đã chọn.
Mộc Vũ khẽ cười, cố ý chuyển chủ đề: “Vậy… anh bắt đầu thích Vũ Mộc từ khi nào?”
Người đàn ông mặc đồ đen hơi đỏ mặt, nở một nụ cười có phần ngượng ngùng. Ánh mắt anh ta lảng xuống, tay đưa lên vén gọn mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, giọng nói mang theo chút e dè: “Có thể cô sẽ thấy buồn cười, nhưng… thật ra, tôi bắt đầu thích cô ấy từ khi mới mười lăm, mười sáu tuổi.”
Anh quay lại nhìn thẳng vào mắt Mộc Vũ, hai tay thành thật dang ra, như đang thừa nhận một lỗi nhỏ thời niên thiếu: “Ở cái tuổi đó, con trai luôn tò mò về cơ thể phụ nữ. Và Vũ Mộc, cô ấy có một vóc dáng thật sự rất quyến rũ.”
Sắc mặt Mộc Vũ dần dần nhạt đi, sự hân hoan vừa rồi trong mắt cô cũng dần lắng xuống. Thì ra trong mắt người khác, cô chẳng qua chỉ là một “bình hoa biết đi”.
Người đàn ông lập tức phát hiện ra sự thay đổi trong ánh mắt cô, vội vàng xua tay, lúng túng phân trần: “Không, không phải như cô nghĩ! Đúng là ban đầu tôi bị thu hút bởi ngoại hình của cô ấy, nhưng càng xem, tôi lại càng nhận ra, cô ấy diễn rất tốt.”
Vừa nói, anh vừa mở cuốn album trong tay ra, chỉ từng bức ảnh như một nhà sưu tầm chân chính: “Cô xem đi, phần lớn vai diễn của cô ấy đều là những nhân vật hành động. Với người khác, mấy cảnh đánh đấm ấy chỉ là múa may cho có. Nhưng ánh mắt của cô ấy thì khác, trong đó có sự hiểu nhân vật, có chiều sâu. Chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng có thể cảm nhận được điều đó.”
Ngón tay anh dừng lại trên một bức ảnh chụp Vũ Mộc trong bộ đồ vải xanh, vai diễn một cô gái làng chài. Một tay cô chống sào chèo, tay còn lại che trán nhìn xa xăm. Đôi mắt sáng rực, ánh nhìn xuyên qua khoảng trời phía trước, dường như đang hướng tới một tương lai chưa tới nhưng tràn đầy hy vọng.
Anh ngẩng đầu, mỉm cười với Mộc Vũ: “Cô xem… ánh mắt ấy như vừa trở về sau một chuyến ra khơi bội thu.”
Lại một bức ảnh nữa. Trong đó, cô đóng vai một người mẹ trung niên, có đứa con khuyết tật. Vì con, nhân vật ấy hy sinh tất cả, chịu đủ mọi khó nhọc mà không một lời oán than. Tấm ảnh chụp khoảnh khắc người mẹ nhìn đứa con đang say ngủ, ánh mắt đầy yêu thương, đan xen nỗi lo lắng và xót xa. Mỗi biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt đều được khắc họa sâu sắc, thể hiện trọn vẹn một người mẹ tận tâm và bao dung.
Giọng anh bỗng chùng xuống, nghẹn lại: “Đây là bộ phim hay nhất của cô ấy… Tôi đã xem ba lần. Mẹ tôi… mất từ khi tôi còn rất nhỏ. Xem phim này, tôi cứ không kìm được mà nghĩ… nếu mẹ tôi còn sống, có lẽ bà cũng sẽ yêu thương tôi như thế.”
Mộc Vũ nhìn theo tay anh chỉ tấm ảnh. Đôi mắt cô cũng bắt đầu ngấn nước. Chính là bộ phim ấy, bộ phim cô đã hụt mất giải “Kim Phượng Hoàng” chỉ trong gang tấc. Không ngờ, dù không giành được giải thưởng, nhưng cô lại chiếm được sự công nhận sâu sắc của một người xem thực sự.
Anh chăm chú nhìn vào cuốn album như đang dâng lễ vật cho một vị thánh. Giọng trầm hẳn xuống, mang theo sự tiếc nuối day dứt: “Về sau, tôi tìm hiểu rất nhiều về cô ấy. Cô ấy thật sự là một người rất nỗ lực. Tôi cũng được truyền cảm hứng từ đó, tự thúc đẩy bản thân, làm việc chăm chỉ… Giờ tôi đã có chút thành tựu, vốn định bỏ tiền mời cô ấy đóng một bộ phim… Không ngờ…”
Không chờ anh nói hết, Mộc Vũ bỗng vươn tay, nắm chặt lấy hai cánh tay anh. Cô ngẩng đầu, nước mắt lăn dài, nhưng khóe môi lại nở nụ cười rạng rỡ. Giọng cô run run, nghẹn ngào: “Cảm ơn anh… cảm ơn anh… thật sự rất cảm ơn…”
Nói xong, cô chẳng buồn để tâm đến vẻ mặt bối rối của người đối diện, quay người chạy xuống núi. Bước chân nhẹ bẫng, càng chạy càng nhanh, như thể không chạy thì trái tim cô sẽ vỡ tung vì đang đập quá mãnh liệt.
Gương mặt cô ửng hồng. Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời cô. Bao nhiêu cố gắng ở kiếp trước cuối cùng cũng có người thấu hiểu. Những vai diễn ấy, từng giọt mồ hôi ấy, những lần lặng lẽ chịu đựng và hy sinh ấy, đều không uổng phí.
Với một diễn viên, không gì quý hơn sự công nhận của khán giả.
Với một nhà văn, không gì đáng giá hơn ánh mắt của độc giả.
You cannot copy content of this page
Bình luận