Ngón tay Trịnh Thu lại tiếp tục gõ lạch cạch trên bàn phím. Chốc lát sau, trên màn hình hiện ra toàn bộ ảnh chụp từ các phân đoạn Mộc Vũ đóng vai cung nữ Tiểu Thiện. Trong mỗi bức ảnh, biểu cảm và động tác của cô đều khác nhau, nhưng có một điểm chung, ánh mắt của cô luôn hướng ra ngoài màn hình, nhìn thẳng vào Trịnh Thu và Vạn Nhận.
Vạn Nhận không kìm được, huýt sáo một tiếng rồi khen: “Con gái này có đôi mắt đẹp thật.”
Trịnh Thu liếc anh một cái đầy mỉa mai, lạnh nhạt giải thích: “Cậu không nhận ra à? Mắt cô ấy luôn nhìn chằm chằm vào máy quay đấy.”
Nói xong, Trịnh Thu chiếu lại toàn bộ đoạn phim từ đầu tới cuối. Đồng thời, anh dùng tay chỉ lên màn hình: “Đây, chỗ này, rồi chỗ này nữa, với cả ở đây, thấy chưa? Cô ấy chỉ xuất hiện đúng ba lần, nhưng mỗi lần đều định vị chính xác vị trí của máy quay. Đó là một năng lực kiểm soát ống kính cực kỳ xuất sắc.”
Vạn Nhận nghe theo lời Trịnh Thu, lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Anh dứt khoát vươn tay ra, nhấn vào nút phát lại, dán mắt vào màn hình xem lại cảnh đó thêm lần nữa. Anh thấy được diễn xuất xuất thần của cô gái ở phần đầu, cũng thấy được hành động tranh giành ống kính đầy gượng gạo của Từ Vị Ái.
Cuối cùng, anh khẽ gật đầu, thừa nhận: “Không sai, cô gái này đúng là có thể khơi dậy năng lực diễn xuất của Tiểu Ái. Nhưng Tiểu Ái hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ấy. Tới lúc đó, chỉ e vai phụ sẽ lấn át cả vai chính.”
Trịnh Thu cũng nghiêm túc gật đầu, đáp chắc nịch: “Đúng thế. Hơn nữa, về tâm lý… nói thẳng ra, nếu thật sự quay hết bộ phim với cô gái này, Tiểu Ái có khi sẽ không bao giờ muốn đóng phim nữa.”
Vạn Nhận im lặng gật đầu, khoanh tay trước ngực, đứng thẳng dậy. Tấm lưng cao ráo của anh đổ bóng lên người Trịnh Thu, phủ lên anh một lớp bóng râm dày đặc. Anh lại liếc nhìn thiếu nữ có tạo hình ngọt ngào trên màn hình, khẽ lắc đầu, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc…”
Trong bóng tối, Trịnh Thu ngẩng đầu lên, chiếc cằm thanh tú vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, trên gương mặt là vẻ phấn khích không thể che giấu. Đôi tay anh lại tiếp tục thao tác, màn hình lập tức hiện lên một cảnh cận mặt của cô gái. Mộc Vũ ngửa đầu uống cạn nửa chai nước khoáng, tấm áo choàng trên người trượt xuống vai, một dòng nước trong veo men theo xương quai xanh chảy xuống bên trong áo, vừa uể oải vừa gợi cảm một cách khó diễn tả.
Ánh mắt Vạn Nhận sáng lên, quay sang nhìn Trịnh Thu, dò hỏi: “Ý cậu là…?”
Trịnh Thu gật đầu liên tục, đôi mắt ánh lên vẻ phấn khích hệt như một tín đồ mua sắm vừa thấy món đồ mơ ước từ lâu. Anh nói thẳng: “Cậu chẳng vừa mới mua dây chuyền sản xuất mới để làm nước uống thể thao sao? Cậu thấy cô gái này thế nào?”
Vạn Nhận chăm chú nhìn người đẹp trên màn hình một lúc lâu, miệng cong lên, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, hứng thú đáp: “Vậy thì phải xem cô ta có bản lĩnh không. Cậu biết mà, để mở rộng sức ảnh hưởng, quảng cáo lần này tớ dùng hình thức tuyển chọn toàn thành phố. Ngay cả Tiểu Ái tớ còn từ chối rồi. Cô ta có bứt phá nổi không thì còn phải xem.”
Trịnh Thu nghiêng đầu nhìn vào màn hình, nơi làn da Mộc Vũ như đang phát sáng, trên mặt đầy vẻ tán thưởng: “Cứ yên tâm đi, cô ấy chắc chắn sẽ tỏa sáng.”
…
Trước khi ra khỏi nhà, Mộc Vũ đã nhận được điện thoại của Trịnh Thu. Cô để lại số điện thoại bàn trong căn phòng trọ đang thuê, loại điện thoại đó chỉ có thể nhận cuộc gọi, không thể gọi đi, vì chi phí không tiện chia sẻ.
Giọng của vị đạo diễn trẻ này hay hơn cô tưởng, mang theo sự uể oải của người vừa tỉnh giấc, trầm thấp và đầy từ tính: “Xin chào, cho hỏi có phải là cô Mộc không ạ?”
Đối phương không nhìn thấy, nhưng Mộc Vũ vẫn khẽ mím môi cười, nhắc nhở nhẹ nhàng:
“Anh cứ gọi tôi là Mộc Vũ đi, gọi là ‘cô Mộc’ nghe có vẻ chẳng phải điềm lành.”
Đầu dây bên kia thoáng trầm xuống, như thể đối phương hơi lúng túng. Nụ cười trên môi Mộc Vũ cũng dần khép lại, trong lòng cô bỗng dâng lên linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, giọng nói của Trịnh Thu từ đầu dây bên kia truyền đến, chân thành nhưng mang theo đôi chút tiếc nuối: “Thật xin lỗi. Chúng tôi đã bàn bạc và đi đến quyết định, cô không phù hợp với vai Tiểu Thiện.”
Mộc Vũ không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng lúc đó ra sao. Vốn dĩ cô rất tự tin, chỉ là một vai phụ mờ nhạt, cô chắc mẩm mình cầm chắc phần qua vòng casting. Vậy mà cuối cùng vẫn bị từ chối.
Sự hụt hẫng bất ngờ tràn tới khiến cô gần như không nghe rõ những lời tiếp theo của Trịnh Thu: “Vài ngày nữa, công ty nước giải khát Kình Lực sẽ tổ chức tuyển chọn người mẫu quảng cáo quy mô toàn thành phố. Nếu cô có thời gian, có thể thử tham gia.”
Mộc Vũ ngơ ngác đặt điện thoại xuống, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi: Chẳng lẽ bản thân diễn chưa đủ tốt? Lâu nay những vai phụ như thế cô còn chẳng buồn liếc mắt, vậy mà giờ lại thất bại trong buổi thử vai?
Cô thất thần rời khỏi phòng trọ, đến khi ngồi vào tàu điện ngầm vẫn không thôi suy nghĩ: Là ánh mắt chưa đủ diễn cảm? Hay biểu cảm không tới nơi? Hay động tác chưa đủ tự nhiên?
Tư duy của Mộc Vũ hoàn toàn bị giới hạn ở chỗ: bản thân chưa đủ giỏi. Cô hoàn toàn không nghĩ tới khả năng rằng: cô quá xuất sắc, đến mức ảnh hưởng đến diễn xuất của vai chính. Ai mà ngờ được một diễn viên chạy vai lại có thể khiến nhân vật chính bị lu mờ chứ?
Trong lúc mãi tự trách bản thân, tàu điện đã tới nơi, nghĩa trang Bảo Sơn.
Núi Bảo Sơn không phải ngọn núi cao, nhưng được bao phủ bởi những rặng tùng bách xanh ngắt, thẳng tắp. Từ chân núi ngẩng đầu nhìn lên, bia đá cẩm thạch tầng tầng lớp lớp xếp dọc theo các bậc thềm.
Trời hôm ấy rất nắng, cái nắng gay gắt rọi xuống khiến khung cảnh không còn vẻ âm u như thường thấy ở nghĩa trang, ngược lại, cả ngọn núi như chìm trong bầu không khí tĩnh lặng và trang nghiêm.
Người lên núi không nhiều, ai cũng giữ im lặng, bước chân đều đều, mắt không nhìn ngang dọc. Người đến nơi này, có ai không mang trong lòng chuyện buồn? Không ai muốn bị nhìn thấy giây phút yếu đuối nhất, cũng chẳng ai muốn vô tình va phải nỗi đau của người khác.
Mộc Vũ chậm rãi bước lên theo các bậc đá. Đất ở đây đắt đỏ không kém trung tâm thành phố. Càng lên cao, giá càng cao. Nhưng đến đỉnh, không chỉ cần tiền, còn phải có quyền.
Cô dừng lại ở lưng chừng núi. Theo thông tin từ phòng quản lý nghĩa trang dưới chân núi, phần mộ của Vũ Mộc nằm ở khu vực này.
Men theo lối đi lát đá, rẽ ngang theo chỉ dẫn, cô bước về phía sườn núi. Những cành lá mọc chìa ra đều đã được cắt tỉa gọn gàng, lối đi rộng rãi và yên ắng. Dọc theo từng hàng mộ bia ngay ngắn, cô chợt nhìn thấy phía trước có một người đàn ông mặc đồ đen, đang đứng lặng lẽ trước một tấm bia mộ.
Có lẽ là đến thăm người thân, cô nghĩ vậy, rồi nhẹ nhàng bước qua sau lưng người đó. Nhưng chỉ mới đi được hai bước, cô bỗng khựng lại, khẽ nhíu mày. Không sai, chỗ người đàn ông ấy đang đứng chính là vị trí mộ phần của Vũ Mộc.
Cô dè dặt quay lại. Người kia rất cao, bờ vai rộng chắn gần hết tấm bia cao ngang ngực người. Mộc Vũ đành nhón chân, nghiêng người nhìn qua vai anh ta, cuối cùng cũng đọc được rõ ràng dòng chữ khắc: “Mộ phần của Vũ Mộc”
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng tận mắt nhìn thấy mộ phần của chính mình, cảm giác ấy vẫn khiến cô không khỏi chấn động.
You cannot copy content of this page
Bình luận