Ngàn Năm Định Mệnh

Khai Phá Huyết Mạch 

Chương trước

Chương sau

Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch 
Sau khi trở về từ Biên Giới Thanh Uyên, mọi thứ trên Tiên giới tưởng như đã lắng dịu, nhưng Tô Mộc Dao hiểu rõ: đây chỉ là khởi đầu. Mây mù trước mắt đã tản đi, để lộ một vực sâu đang dần hiện hình – đó là huyết mạch nàng mang trong thân thể, là sứ mệnh chưa từng được gọi tên.

Lăng Thiên không đưa nàng quay lại nội viện hay để nàng tiếp tục sống cùng các tiên thị trong khu phòng chung. Thay vào đó, hắn trực tiếp đưa nàng đến một nơi khác: Thanh Trúc Uyển – một tiểu viện nhỏ nằm khuất sau núi Tịnh Thủy, sát bên Chiến Thần Điện, nhưng lại tách biệt hoàn toàn khỏi sự ồn ào và dòm ngó của thế tục.

Rừng trúc xanh ngắt, tiếng gió thổi vang khẽ như lời thì thầm của thiên địa. Hồ nước nhỏ phản chiếu vầng trăng, linh khí trong không gian đậm đặc đến mức từng sợi tơ bạc có thể thấy được bằng mắt thường. Đây không phải nơi dành cho tiên tử bình thường – mà là chốn tu tâm dưỡng khí, thanh lọc linh hồn.

“Từ nay ngươi ở đây,” Lăng Thiên nói khi dừng chân trước cổng viện. Giọng hắn nhẹ như gió, nhưng ánh mắt vẫn thâm sâu như biển. “Bên trong đã được bố trí phong ấn ba tầng. Không ai được phép tự ý ra vào. Ngươi cần gì, cứ sai bảo tiên thị của Chiến Thần Điện. Nếu cần tu luyện, bổn quân sẽ đích thân chỉ đạo.”

Tô Mộc Dao gật đầu. Lòng nàng dâng lên một làn ấm áp khó gọi tên. Nơi này, dẫu không hoa lệ, nhưng mang theo cảm giác yên ổn mà nàng chưa từng nếm trải – cả ở thế giới cũ lẫn nơi đây.

Những ngày sau đó, Tô Mộc Dao sống như bị ngắt khỏi dòng chảy của Tiên giới. Không ai đến làm phiền, không lời xầm xì, không ánh mắt dò xét. Nàng chỉ có một việc: tu luyện.

Lăng Thiên cũng không ép buộc nàng phải theo lộ trình tu tiên thông thường. Hắn không giao nàng những quyển tâm pháp dày cộp hay bắt nàng tụ linh khổ sở từ sáng đến đêm. Ngược lại, hắn còn đưa nàng đến Linh Trì Thâm Uyên, nơi linh khí tụ hội mạnh nhất Chiến Thần Điện, nơi chỉ có mấy vị chân truyền từng bước vào. Tại đó, hắn dạy nàng một điều tưởng chừng đơn giản:

“Ngươi không cần học cách trở thành một người khác. Ngươi chỉ cần học cách trở thành chính mình – chính ngươi, với huyết mạch đã thức tỉnh.”

Tô Mộc Dao lúc đầu không hiểu. Nhưng khi nàng ngồi thiền bên suối, mở cổ thư mà Huyền Thanh Đế Quân trao, nàng dần dần cảm nhận được sự thay đổi trong bản thân.

Cuốn sách nhuốm màu thời gian ấy ghi lại những điều mà ngay cả các trưởng lão kỳ cựu cũng chưa từng nghe. Trong đó, có một đoạn chép bằng chữ cổ, Tô Mộc Dao phải vận dụng linh thức và thanh tâm suốt nhiều ngày mới dần dịch được:

“Mộc Linh sinh ra từ thời Sơ Khai, là con của Thiên Địa và Vạn Thụ. Máu chảy trong huyết quản là sự thanh khiết tối cao, nhưng cũng là phong ấn trùng điệp. Ai mang huyết mạch này, sẽ một ngày phải lựa chọn: Trở thành người bảo vệ Phong Môn… hoặc là kẻ mở ra diệt thế.” Tim nàng thắt lại khi đọc đến đó.

Trong những đoạn tiếp theo, nàng tìm thấy một cái tên: “Thiên Mộc Vị Ương” – một Mộc Linh nữ từng xuất hiện vào thời Loạn Thế, đã tự mình phong ấn một loại ma khí cổ, đánh đổi bằng chính thân xác và thần hồn. Người ta nói huyết mạch của nàng còn sót lại… và có thể sẽ tái sinh khi ma khí một lần nữa trỗi dậy. Mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng, sự cảm ứng với ma khí, khả năng tịnh hóa kỳ lạ, ký ức mơ hồ trong giấc mộng – tất cả đều là manh mối. Phải chăng… nàng chính là truyền nhân kế tiếp của dòng máu ấy?

Lăng Thiên không nói ra, nhưng dường như người đã sớm biết điều gì đó. Hắn bắt đầu dạy nàng một dạng công pháp không tên và tu luyện bằng cách chỉ dùng ý niệm để dẫn động linh khí.

Không chiêu thức, không khẩu quyết. Chỉ là đứng giữa rừng trúc, ngón tay chạm lên thân cây, thả lòng tâm trí, rồi cảm nhận nhịp đập của linh khí trong không gian.

“Ngươi là Mộc Linh,” người nói, “ngươi không cần cưỡng ép. Chỉ cần lắng nghe, vạn vật sẽ hồi đáp.”

Lúc đầu, nàng chỉ có thể khiến lá trúc lay động. Nhưng sau bảy ngày, nàng có thể khiến cả một vòng linh khí xoay chuyển, tụ thành kết giới thủ hộ. Mười ngày sau, nàng học được cách đẩy lùi ma khí còn sót lại từ Biên Giới chỉ bằng một chưởng phát từ ý niệm thanh khiết. Không cần đan pháp, không cần pháp bảo. Chỉ là niệm và linh khí hòa thành một.

Lăng Thiên nhìn nàng với ánh mắt chứa đựng điều gì đó sâu hơn cả sự hài lòng. Hắn không nói, nhưng mỗi lần nàng tiến bộ, khóe môi hắn lại khẽ cong lại, dù chỉ chỉ một chút thôi, đủ để khiến tim nàng xao động.

Một đêm nọ, khi Tô Mộc Dao đang tu luyện, tiểu trận pháp trong viện bỗng dao động. Một mảnh ngọc trong cổ thư mà nàng mang theo đột nhiên phát sáng, tỏa ra ánh xanh kỳ lạ. Trong luồng ánh sáng ấy, một bản đồ hiện lên dẫn tới một nơi: Phong Ấn Thần Môn nằm sâu trong Thâm Uyên Cốc.

Linh hồn nàng rung động dữ dội. Một giọng nói trong tiềm thức lại vang lên, như từng xuất hiện trong giấc mơ:

“Ngươi… là người được chọn.”

Dưới màn đêm tĩnh mịch, nơi tận cùng Bắc Vực, một vết nứt mờ trên phong ấn cổ chợt lan rộng. Ma khí len ra như rắn độc, cuộn mình trong bóng tối. Một bóng đen không rõ hình người đứng lặng, nhìn về phương nam. Trong lòng tay hắn là một nhánh mộc nhỏ đã khô héo nhưng vừa rồi, nó rụng đi một chiếc lá.

“Nàng đã bắt đầu thức tỉnh… Mộc Linh tộc lại muốn chen chân vào cuộc chơi này sao?”

Hết Khai Phá Huyết Mạch .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page