Chương 1: Khoảnh Khắc
26/06/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
26/06/2025
Chương 3: Thiên Hậu
26/06/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
26/06/2025
Chương 5: Thử Thách
26/06/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
26/06/2025
Chương 7: Tiếng Lành Đồn Xa
27/06/2025
Chương 8: Kỳ Tích Ngự Dược Viên
03/07/2025
Chương 9: Mối Lương Duyên Nảy Nở
03/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
03/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
04/07/2025
Chương 12: Thân Phận
04/07/2025
Khai Phá Huyết Mạch
04/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
04/07/2025
Tin tức về biến động tại biên giới Thanh Uyên truyền về như một cơn gió bấc giữa mùa xuân, lạnh lẽo và dấy lên những hồi chuông cảnh báo nơi tầng trời cao nhất. Không chỉ là loạn khí đơn thuần, mà còn là sự xuất hiện của ma khí cổ xưa, loại năng lượng từng bị phong ấn từ thời viễn cổ – thời mà ngay cả tiên nhân cũng chỉ dám nhắc đến bằng giọng thì thầm run rẩy. Thiên Cung rung động. Trong vòng một canh giờ kể từ khi tin tức đến, các thượng thần chấp chính, Đế Quân, Thánh Quân cùng Thiên Hậu đều đã được triệu tập tại Thiên Vân Điện, nơi chuyên luận nghị những đại sự can hệ đến an nguy của toàn Tiên giới. Không gian nơi triều điện rộng lớn, mây ngũ sắc lượn quanh cột trụ, phảng phất linh áp khiến bất cứ kẻ nào đặt chân vào cũng phải dè chừng từng lời nói.
Bên trên bảo tọa lấp lánh ánh kim quang, Thiên Đế với dáng vẻ trầm mặc, ngồi im không nói. Sát bên, Thiên Hậu Ly Nguyệt trong y phục nguyệt sa trắng ngà, ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết, lắng nghe Lăng Thiên Thánh Quân báo cáo về tình hình biên giới.
“…Ma khí phát ra từ khe nứt cổ ở Bắc Vực, có dấu hiệu trùng hợp với những ghi chép trong tàng thư thời Thái Sơ. Mộc Dao Tiên Tử là người đầu tiên phát hiện và thành công trong việc tạm thời thanh tẩy khu vực bị nhiễm.” – Lăng Thiên kết thúc bằng giọng trầm ổn, ánh mắt liếc nhẹ về phía chỗ Tô Mộc Dao đang đứng phía sau Thánh Quân Huyền Thanh.
Thiên Hậu chậm rãi đứng dậy, ánh sáng từ trâm ngọc cài tóc phản chiếu hàn quang trên mặt nàng. Nàng không nói ngay, mà im lặng nhìn bao quát cả triều điện, rồi mới lên tiếng:
“Kính báo Thiên Đế, chư vị thượng thần. Việc ma khí cổ xưa xuất hiện ở biên cảnh không thể xem nhẹ. Mộc Dao Tiên Tử quả có năng lực tịnh hóa, nhưng điều đáng lưu tâm hơn – là nàng cảm nhận được thứ khí tức ấy trước bất kỳ ai. Điều đó không thể đơn thuần do tu vi hay may mắn, mà là sự cộng hưởng nào đó… sâu hơn.”
Lời nàng vang vọng giữa triều điện, không mang ý công kích, nhưng sắc bén như gươm lưỡi.
Một vị đại tiên râu bạc áo xám chấp tay bước ra, ánh mắt lấp lóe ý lo ngại:
“Thân thế của Mộc Dao Tiên Tử quả thật chưa từng được kiểm chứng. Nàng ta từ Thâm Uyên Cốc trở về, nơi linh khí hỗn độn, lại gần sát phong ấn cổ Thần Môn – nơi bao đời không ai dám bén mảng. Nếu trong huyết mạch nàng có mầm mống liên hệ với ma tộc hay những thứ đã bị phong ấn từ thời Hoang Cổ, hậu quả thật khó lường.”
Một vị khác tiếp lời, giọng khô khốc:
“Sự cẩn trọng là điều cần thiết, dù nàng có từng cứu một vùng đất.”
Làn sóng nghi ngại lan ra như mặt hồ bị ném đá.
Huyền Thanh Đế Quân, người trước nay luôn đứng giữa trung lập, bỗng bước lên một bước. Ánh mắt hắn trầm tĩnh nhưng đầy khí độ.
“Thưa Thiên Đế, Mộc Dao Tiên Tử từ khi trở về đã được bổn quân tự mình quan sát, kiểm tra. Linh lực của nàng không mang tà khí, trái lại thuần túy đến mức kỳ lạ – gần như là linh căn sơ khởi, chưa bị ô uế trần thế vấy bẩn. Năng lực chữa trị mạnh mẽ của nàng là do huyết mạch Mộc Linh cổ xưa. Tộc Mộc Linh từng được ghi chép là một trong Ngũ Cổ Thần Mạch, có thể cảm ứng với thiên địa vạn vật, thậm chí với cả lực lượng đã bị niêm phong từ thuở sơ khai. Phải chăng… đây là ý trời?”
Lời ấy không chỉ là bênh vực, mà còn là một lời gợi ý: Mộc Dao Tiên Tử có thể là chìa khóa đối đầu với tai kiếp mà Tiên giới sắp đối diện.
Lăng Thiên vẫn giữ im lặng, hắn chỉ kẽ nghiêng đầu nhẹ về phía Mộc Dao. Tuy không nói, nhưng ánh mắt của hắn như chứa đựng trăm điều không nói thành lời – tin tưởng, bảo hộ, và có cả… một nỗi lo mơ hồ.
Thiên Đế, sau khi nghe hết lời, trầm ngâm hồi lâu rồi mới gật đầu:
“Lời của Thiên Hậu cũng có lý. Nhưng hành vi và công lao của Mộc Dao Tiên Tử cũng đã rõ ràng. Trẫm cho phép điều tra gốc gác huyết mạch nàng, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm hay bức bách. Tất cả… vì đại cục.”
Lời cuối cùng khép lại buổi nghị triều. Chúng tiên ai nấy đều rời đi với tâm tư nặng trĩu.
Chiều cùng ngày, giữa vườn hoa bích đào phía sau Thiên Uyển Các, Tô Mộc Dao đang ngồi lặng lẽ thì Huyền Thanh đến. Gió thổi nhẹ, cánh hoa rơi phủ tóc nàng, càng khiến dáng vẻ nàng thêm phần mơ hồ, như không thuộc về thế giới này.
“Tiên tử, ngươi không cần quá để tâm những lời bàn luận trong điện. Đôi khi, những người quá cẩn trọng sẽ sinh nghi với chính kỳ tích.” – Huyền Thanh cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm trang.
Nói rồi hắn đưa ra một cuốn cổ thư bọc trong lụa vàng đã sờn:
“Trong này là ghi chép cổ xưa về tộc Mộc Linh. Nơi đó từng có một nhánh huyết mạch được gọi là ‘Thiên Mộc Chi Hồn’, sinh ra đã mang khả năng cảm ứng với các tầng năng lượng vượt ngoài ngũ hành – kể cả thứ được phong ấn bên dưới Thần Môn. Nếu huyết mạch của ngươi thuộc về dòng ấy… thì thân phận thật sự, e rằng không chỉ là tiên tử đơn thuần.”
Tô Mộc Dao nhận lấy cuốn thư, ngón tay khẽ run. Cổ thư mang theo mùi gỗ mục, mùi của thời gian trăm ngàn năm. Trên bìa sách chỉ có hai chữ cổ: Mộc Tộc.
Nàng lật những trang đầu tiên, từng dòng chữ cổ chảy vào mắt, vào tim. Tim nàng đập nhanh hơn. Những ký ức rời rạc chợt dội về – hình ảnh một khu rừng đầy ánh sáng, một tiếng gọi ai oán vọng qua mấy đời, và một bàn tay đưa ra từ màn sương…
Có lẽ, chuyến xuyên không của nàng đến thế giới này… vốn dĩ không phải do ngẫu nhiên.
Mà là lời gọi của huyết mạch. Của số mệnh. Của một sứ mệnh đã bị quên lãng từ thuở thiên địa còn chưa chia ranh giới.
Ở một nơi khác, trong một khung cảnh tăm tối nơi đáy vực Thâm Uyên, một cặp mắt đỏ rực mở ra giữa màn sương ma khí – lạnh lùng, cổ xưa, đầy sát khí. Một giọng nói khe khẽ:
“Huyết mạch đó… rốt cuộc đã thức tỉnh rồi sao…”
You cannot copy content of this page
Bình luận