Chương 2:
26/06/2025
Chương 1:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
Chương 16:
03/07/2025
Chương 17:
03/07/2025
Chương 18:
03/07/2025
Chương 19:
03/07/2025
Chương 20:
03/07/2025
Ngoại truyện
Linh Miêu tộc là yêu tộc giỏi mê hoặc nhân tâm nhất, chỉ sau Cửu Vĩ Hồ tộc.
Mà Ôn Hành Thanh chính là kẻ đẹp nhất, cũng là kẻ ngốc nhất trong hàng ngũ tiểu yêu của Linh Miêu tộc.
Từ khi sinh ra, linh căn của hắn đã kém hơn những con mèo khác.
Phía trên hắn có tám vị tỷ tỷ, các tỷ tỷ đều thích quyến rũ nam nhân, hút dương khí để tu luyện.
Sau khi trưởng thành, Ôn Hành Thanh quyết định cũng muốn giống các tỷ tỷ, ra ngoài quyến rũ người để tu luyện.
Trong ánh mắt lo lắng của các tỷ tỷ, Ôn Hành Thanh đeo túi hành lý đầy sách dạy quyến rũ người, một mình bước lên con đường gian nan của việc mê hoặc.
Thiếu niên ngốc ngếch chẳng biết sự hiểm ác của nhân gian, suốt dọc đường chỉ vì gương mặt xinh đẹp phi nam phi nữ kia mà bị ức hiếp không ít lần.
Nhưng các tỷ tỷ đã dặn dò, không được tùy tiện động thủ nơi nhân gian, nếu không sẽ bại lộ thân phận, rước lấy họa sát thân.
Cứ như vậy, tiểu ngốc miêu xuống núi gần một tháng, chẳng những không hấp được chút dương khí nào, ngược lại còn bị bắt nạt đến mức khóc lóc muốn về nhà.
Thế nhưng hắn lại không cam lòng quay về tay trắng như thế.
Thêm một tháng nữa lặng lẽ trôi qua.
Mấy ngày nay, Vu quốc thắng trận, kinh thành trên dưới đều vô cùng náo nhiệt.
Bên bờ hào bảo vệ thành, vài tên du côn đang đánh đập một kẻ toàn thân lấm lem bùn đất.
Bởi vì số bạc các tỷ tỷ cho đều bị trộm sạch, Ôn Hành Thanh đã lưu lạc hơn nửa tháng, thật sự đã đói đến chịu không nổi, đành hái mấy quả ven đường, quả còn chưa cắn được hai miếng thì đã bị đánh rồi.
Ôn Hành Thanh ôm đầu, vành mắt đỏ hoe, nước mắt đọng ướt cả mặt mày.
Ô ô… hắn đúng là một con mèo mất mặt mà.
Ngay lúc hắn đã hoàn toàn muốn buông xuôi, những kẻ đánh hắn bỗng bị đá văng từng tên một.
Trong từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng, Ôn Hành Thanh ôm đầu, chầm chậm hé mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt là một bóng người mảnh khảnh che chắn cho hắn.
Người ấy giẫm lên mấy tên vừa ức hiếp hắn, chậm rãi mở miệng: “Ồ, lấy mạnh hiếp yếu sao? Cái nghề này bản tướng quân cũng quen thuộc lắm đấy.”
Lời vừa dứt, những tiếng kêu rên còn thảm thiết hơn vang lên.
Thân thể Ôn Hành Thanh không kìm được mà run rẩy, càng thêm sợ hãi che kín mắt mình lại.
Phải một lúc lâu sau, xung quanh mới yên tĩnh trở lại.
Ôn Hành Thanh rón rén mở hé một khe mắt, chỉ thấy một gương mặt tươi cười đột ngột phóng đại trước mặt hắn.
Giây tiếp theo, hắn hoảng hốt lùi về sau, lập tức cuộn người thành một đoàn tròn vo.
“Đừng sợ.” Người kia mỉm cười, đưa tay về phía hắn: “Có muốn theo ta không?”
Ôn Hành Thanh nghiêm túc nghi ngờ người này cũng là yêu, hơn nữa còn là yêu hồ chín đuôi.
Bằng không rõ ràng người kia chẳng làm gì, vậy mà hắn lại chẳng tự chủ được mà đi theo người ấy.
Người đó…
Không, chuẩn xác mà nói, chính là ta khi ấy.
Ta đưa Ôn Hành Thanh về căn nhà bỏ hoang ngoài thành, mời đại phu, lại mua cho hắn vài bộ y phục sạch sẽ cùng đồ ăn.
Sau khi an trí cho người xong, bởi vì có việc gấp, đêm đó ta cưỡi ngựa rời đi.
Ôn Hành Thanh sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc y phục mới ra ngoài thì trong phòng đã chẳng còn bóng dáng của ta.
Hắn mím môi, đôi tai mèo trên đỉnh đầu không biết từ lúc nào đã lộ ra, yếu ớt cụp xuống, rồi hắn im lặng ôm lấy chiếc bánh trên bàn bắt đầu gặm.
Đợi đến khi ta xử lý xong mọi việc quay trở về, thì đã là ba ngày sau.
Ta vội vã quay về, nhưng không ngờ người đã đi, nhà cửa trống không.
Ngay cả số bạc ta để lại, hắn cũng chẳng lấy đi.
Ta không để tâm, vốn dĩ cũng chỉ là kẻ qua đường.
You cannot copy content of this page
Bình luận