Vĩnh Viễn Không Rời Xa

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Ôn Hành Thanh khựng lại trong thoáng chốc, rồi nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi khẽ cong: “A Dư, ngươi đoán xem?”

 

Ta lười đoán, chỉ kéo tay hắn tiếp tục đi về phía trước: “Nói thật đi.”

 

Ôn Hành Thanh khẽ nhếch môi cười, dừng chân, hai tay ôm lấy eo ta, gò má nhẹ nhàng tựa vào trán ta, hơi thở mang theo ý cười: “Là ta.”

 

Ôn Hành Thanh thở khựng, hồi lâu mới cúi đầu, cẩn thận cảm nhận hơi ấm chân thực trong lòng. 

 

Xác nhận không còn là hư ảo bèn khẽ cong khóe môi, trong lòng đã đầy ắp thỏa mãn, sớm đã quên mất bản thân vừa rồi muốn làm gì.

 

Nửa canh giờ sau, ta đè hắn dưới giường mà hôn.

 

Ngay sau đó, ta lại bị hắn áp dưới thân, ánh mắt hắn tỉ mỉ khắc ghi khuôn mặt ta. 

 

Tiếp đó, hơi thở của Ôn Hành Thanh phủ kín bầu không khí, nụ hôn của hắn cướp đi hết thảy lý trí cùng những lời ta muốn nói.

 

Ôn Hành Thanh như phát cuồng, ta đã nếm được chút vị máu.

 

Xương quai xanh bị cắn mạnh, Ôn Hành Thanh thở dốc, cất tiếng: “Ngươi còn yêu ta không?”

 

Ta ngẩng đầu hôn lên môi hắn: “Yêu.”

 

Lúc hôn được một hồi, tay ta bắt đầu cởi y phục của hắn, hắn lại đột ngột giữ tay ta lại.

 

Hắn lại hỏi: “Ngươi yêu y hơn, hay yêu ta hơn?”

 

Nghe vậy, ta khựng một lát: “Y là ai?”

 

Ánh mắt u oán của hắn nhìn ta: “Dã nam nhân vừa rồi.”

 

“Ta không có quan hệ gì với hắn.” Ta xoay người đè tay hắn trên đỉnh đầu, cúi đầu cắn lên yết hầu hắn: “Giang Tiện Dư chỉ có Ôn Hành Thanh.”

 

Ôn Hành Thanh rên nhẹ một tiếng: “Thật chứ?”

 

Đầu ngón tay ta luồn vào trong áo hắn: “Thật.”

 

Đôi mắt ướt át của hắn nhìn ta: “Vậy ngươi hôn ta đi.”

 

“Được.” Ta lại phủ lên đôi môi mềm mại của hắn.

 

 

Hai ngày sau, trăng sáng giữa trời.

 

Ta cùng Ôn Hành Thanh đến Lộc Minh Sơn ngắm trăng.

 

Ánh mắt ta rơi trên người hắn, thần sắc dần dịu lại.

 

Phát giác ánh mắt ta, Ôn Hành Thanh cúi đầu hôn nhẹ lên má ta một cái.

 

Ta khẽ cười, đưa tay ôm cổ hắn, hung hăng hôn hai bên má hắn.

 

Ôn Hành Thanh cố nén khóe môi không ngừng nhếch lên, chỉ vào đôi môi mỏng của mình: “A Dư, còn ở đây nữa.”

 

Ta hôn lên, đang định rời đi, Ôn Hành Thanh lại kéo eo ta, kéo dài nụ hôn này.

 

Nụ hôn kết thúc, Ôn Hành Thanh cười càng rạng rỡ.

 

Hắn nắm tay ta, kéo ta tiếp tục đi về phía trước.

 

Ta nhìn bóng lưng hắn, chợt nhớ tới một chuyện.

 

“Bảo bối, năm ngoái đại yêu giết người trong thành là ngươi sao?”

 

Nghe vậy, thân thể Ôn Hành Thanh khựng lại một thoáng.

 

Ta giải thích: “Ta không trách ngươi, chỉ là tò mò thôi.”

 

Ôn Hành Thanh “ừm” một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, mười ngón tay đan chặt cùng ta: “Phải, mà cũng không phải.”

 

“Ừm?”

 

Đến đỉnh núi, hắn tìm một tảng đá, trải áo khoác của mình lên, ép ta ngồi xuống.

 

“Ta đã giết người, nhưng chỉ giết người trong phủ tướng quân thôi.”

 

Ta hơi nghi hoặc nhìn hắn: “Giết người trong phủ làm gì? Bọn họ đắc tội với ngươi sao? Hay như lời đồn, yêu quái hút tinh khí?”

 

Vừa dứt lời, Ôn Hành Thanh như nghĩ đến điều gì, mắt hắn phủ một tầng u ám: “Bọn họ đối xử với ngươi không tốt, nói xấu ngươi thì thôi, còn âm thầm bàn bạc cách hãm hại ngươi, đặc biệt là hai mụ đàn bà ác độc kia.”

 

Hai mụ đàn bà trong miệng Ôn Hành Thanh chính là mấy tiểu thiếp của phụ thân ta. 

 

Bao năm qua, các nàng căm ghét ta, lại e sợ ta, chỉ dám làm vài thủ đoạn mờ ám sau lưng.

 

Phụ thân ta rõ ràng biết những gì các nàng đã làm với ta, lại chỉ mở một mắt nhắm một mắt.

 

Tim ta run lên, cảm giác khó nói lấp đầy trong lòng, mắt cay xè, chỉ muốn ôm chặt người trước mắt.

 

“Ôn Hành Thanh…”

 

Ôn Hành Thanh có chút luống cuống ôm lấy ta, nhìn vành mắt ta ửng đỏ, tưởng ta tức giận: “Xin lỗi, A Dư, sau này ta không giết người nữa.”

 

Ta lắc đầu: “Bảo bối, ngươi không sai, nhưng sau này ngươi không được tùy tiện dùng pháp thuật trước mặt phàm nhân, như vậy rất nguy hiểm.”

 

Ôn Hành Thanh nắm lấy cổ tay ta, nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay ta: “Ta nghe A Dư.”

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page