Vương Phi Mỗi Ngày Đều Muốn Hòa Ly

Giấc mộng tiên tri

Chương trước

Chương sau

Gió chợt nổi lên , lá sen bay lượn, mặt nước thu lay động tầng tầng gợn sóng. Trong thủy tạ, vài vị tiểu thư quyền quý đang vui vẻ chơi trò ném thẻ vào bình rượu, thì từ bên ngoài vang lên hai tiếng “thình thịch” nặng nề, tựa như có vật gì đó rơi xuống hồ. Ngay sau đó, tiếng kêu cứu đầy hoảng loạn của một tiểu nha hoàn xen lẫn tiếng khóc nức nở vang lên.

Các vị tiểu thư kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài xem.

Mặt nước xanh biếc cuộn lên sóng trắng, lũ cá hoảng loạn bơi vội về một phía. Hai cô nương không biết bơi đang vùng vẫy loạn xạ trong dòng nước, trong đó một người tóc mai rối bời, da trắng như tuyết, má hồng như hoa, rõ ràng là tam tiểu thư của An Quốc công phủ – Tạ Chỉ Lan.

Tạ Chỉ Lan càng giãy giụa, thân thể càng chìm sâu xuống nước, liên tục sặc mấy ngụm, dáng vẻ vô cùng chật vật. Nha hoàn trên bờ không biết bơi, gấp đến độ nước mắt tuôn rơi, liều mạng kêu cứu: “Người đâu, mau đến cứu! Ai biết bơi mau cứu tiểu thư của chúng ta!”

Cũng khó trách nha hoàn hoảng loạn đến vậy. Ở kinh thành, ai mà không biết lão thái thái của An Quốc công phủ yêu thương vị tiểu cháu gái này đến nhường nào, coi nàng như tròng mắt mà che chở. Nếu nàng gặp chuyện không may, đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh chẳng ai thoát được tội.

Đã vào đầu thu, nước lạnh thấu xương. Tạ Chỉ Lan lạnh đến môi tím tái, sức lực dần cạn kiệt, thân thể như cánh diều buộc đá, bị kéo tuột xuống đáy hồ. Khi nước tràn qua mũi miệng, cơn đau xé lòng ập đến. Nàng sặc nước, mặt đỏ bừng, tai mũi miệng đều ngập nước. Nỗi sợ hãi cái chết khiến nàng bản năng vung vẫy đôi tay nặng tựa ngàn cân, nhưng sức lực dần tan biến, hơi thở càng lúc càng mỏng manh. Tiếng ồn ào bên tai trở nên mơ hồ, nàng hoàn toàn bị nước hồ nhấn chìm, thân thể chìm dần xuống đáy.

Tạ Chỉ Lan mơ một giấc mộng rất dài.

Trong mộng, sau khi tỉnh lại, nàng vì rơi xuống nước mà thân thể suy nhược, e khó có con nối dõi. Không biết tin này lan truyền ra ngoài từ đâu, lời đồn ngày càng dữ dội, cuối cùng biến thành nàng khó có con, sống không qua mười tám tuổi.

Nàng là tam tiểu thư đích nữ của An Quốc công phủ, thân phận cao quý, dung mạo như tiên nữ. Trước đây, người đến cầu hôn gần như đạp nát ngưỡng cửa phủ. Nhưng sau khi tin đồn lan ra, những nhà từng hao tâm tổn trí cầu hôn nàng đều rút lui, chỉ còn lại Hàn Vương và Thám Hoa lang.

Hàn Vương tính tình kiêu ngạo, hành sự quái đản, chẳng phải lương phối. Tạ Chỉ Lan chọn Thám Hoa lang Tần Chí. Dù xuất thân hàn môn, Tần Chí lại khôi ngô tuấn tú, ôn nhu săn sóc. Sau khi thành hôn, hắn đối xử với nàng rất tốt, vì nàng thân thể yếu ớt, thậm chí không thúc ép chuyện viên phòng.

Tạ Chỉ Lan cảm động, cứ nghĩ đợi nàng dưỡng tốt thân thể, hai người chắc chắn sẽ hòa hợp như cầm sắt. Nào ngờ, sau lưng nàng, hắn đã sớm thông đồng với biểu muội Tô Nhàn.

Nhắc đến Tô Nhàn, trong mộng, Tạ Chỉ Lan tức giận đến mức suýt hộc máu tại chỗ.

Cha Tô Nhàn vì tham ô mười vạn lượng bạc mà ba năm trước bị chém đầu, cả tông tộc bị biếm làm thứ dân, không được nhập sĩ. Mẫu thân  nàng ta cũng bệnh nặng không dậy nổi, hiện sống ở thôn trang dưỡng bệnh. Tô Nhàn ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí tỏ ý muốn tự vẫn. Nha hoàn của nàng ta vì thế mà quỳ xin trước mặt Tạ Chỉ Lan.

Hai người từ nhỏ quen biết, Tạ Chỉ Lan sợ Tô Nhàn nghĩ quẩn, bèn đón nàng về phủ, cùng ăn cùng ở nhưtyr muội. Ai ngờ tất cả chỉ là khổ nhục kế của Tô Nhàn. Là con gái tội thần, nàng ta đi đâu cũng bị khinh khi. Chỉ nhờ Tạ Chỉ Lan che chở, chẳng ai dám xem thường nàng.

Nàng ta không những không biết ơn, mà còn rắp tâm hãm hại. Ngoài mặt tình tỷ muội thắm thiết, nhưng trong lòng lại sớm rủa nàng rồi. Việc Tạ Chỉ Lan rơi xuống nước chính là do nàng ta sắp đặt. Thậm chí, để chiếm vị trí của Tạ Chỉ Lan, nàng ta còn mua chuộc sơn phỉ, nửa đường sát hại nàng.

Đám hộ vệ vì bảo vệ Tạ Chỉ Lan mà lần lượt ngã xuống trước mặt nàng. Dù nàng cầu xin thế nào, bọn sơn  phỉ cũng không động lòng, bởi chúng chẳng vì tiền. Khi lưỡi đao chém tới, nha hoàn Thanh Đại liều mình lao ra chắn trước nàng. Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cổ nàng.

Tạ Chỉ Lan hoảng loạn lau máu, tay nàng đầy máu, dù lau thế nào cũng không sạch. Nàng gào khóc, gọi tên Thanh Đại. Là nha hoàn ngày thường cười cười nói nói nay đã không còn đáp lại. Dưới ánh mặt trời chói chang, cái lạnh bao trùm quanh thân nàng.

Tô Nhàn bước tới, gót sen nhẹ nhàng,trong mắt ánh lên tia giễu cợt: 

“Trách ai được? Ta vốn định để tỷ tỷ chết vì bệnh, như vậy nha hoàn của tỷ cũng không cần chết. Ai bảo  tỷ nhạy bén, phát hiện thuốc có vấn đề. Tỷ đã không chịu ngoan ngoãn đi tìm cái chết, thì đừng trách ta độc ác.”

Từ sau lần rơi xuống nước, Tạ Chỉ Lan triền miên giường bệnh, ngày càng suy yếu. Nàng quả thực phát hiện thuốc có vấn đề, đã âm thầm cho nha hoàn điều tra, nhưng chưa từng nghi ngờ Tô Nhàn. Nàng không ngờ chính Tô Nhàn động tay động chân trong thuốc.

Tạ Chỉ Lan không hiểu, không hiểu sao một người có thể thay đổi đến vậy. Mấy ngày trước còn ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ, giờ lại biến thành đao phủ. Bao năm tình tỷ muội hóa thành trò cười.

Nàng ôm chặt Thanh Đại, ánh mắt trống rỗng, thần sắc chết lặng, chỉ hỏi một câu: “Tại sao?”

Tại sao nàng ta có thể nhẫn tâm như vậy?

Tô Nhàn siết chặt tay áo, giọng mỉa mai: “Tại sao? Ngươi chiếm vị trí của ta, nhận hết sủng ái, còn ta như chuột cống, chỉ có thể ghen tị mà nhìn. Ngươi đáng chết từ lâu. Chỉ khi ngươi chết, ta mới có thể trở thành đích nữ An Quốc công phủ, mới có được tất cả những gì ta muốn.”

Tạ Chỉ Lan không hiểu. Cái gì gọi là chiếm vị trí của nàng ta?

Nàng là đích nữ An Quốc công phủ, mẹ mất sớm, nàng là con gái duy nhất của cha mẹ, cũng là đích nữ duy nhất của phủ. Tô Nhàn rốt cuộc có ý gì?

Chưa kịp hiểu, Tần Chí bước tới. Đôi mắt ngày thường ôn nhu giờ không chút cảm xúc. Hắn ta liếc Tô Nhàn, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói nhiều quá.”

“Sao? Mềm lòng hả?” Tô Nhàn cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng. “Ta khuyên ngươi nên kiềm chế, nếu để chủ tử biết, ngươi đừng hòng thoát tội.”

Tạ Chỉ Lan không biết “chủ tử” trong miệng nàng ta là ai. Theo một tiếng “Động thủ” của Tô Nhàn, lưỡi đao lại chém tới.

Tạ Chỉ Lan không né tránh, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người. Đôi mắt đỏ rực ngập tràn hận ý, hận Tô Nhàn lòng lang dạ sói, hận Tần Chí giả dối, càng hận bản thân không biết nhìn người.

Lưỡi đao đâm vào ngực, cơn đau ập đến. Mặt nàng trắng bệch, hơi thở nặng nề, không kìm được rên lên. Máu tươi từ ngực tuôn ra, nàng nhìn chằm chằm hai kẻ kia, muốn khắc sâu bộ mặt xấu xa của họ vào tim.

Tô Nhàn bất giác rùng mình, lùi lại một bước.

Tạ Chỉ Lan đến chết cũng không nhắm mắt. Đôi mắt phượng mở to, hung hăng nhìn họ, hối hận và không cam lòng tràn ngập trong lòng. Vì để tổ mẫu yên tâm, nàng mới chọn gả cho Tần Chí, vậy mà bây giờ lại khiến tổ mẫu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nàng đi rồi, tổ mẫu biết làm sao đây?

Nàng không dám nghĩ. Lúc này, nàng hận đến mức linh hồn như muốn xuất ra khỏi xác.

Thực tế, hồn phách nàng quả thật thoát ra, chưa lập tức tan biến. Nàng thấy Tô Nhàn giả vờ khóc lóc thảm thiết, diễn xuất quá tài tình. Ngày thường một tiếng tỷ tỷ, luôn miệng nói toàn tâm toàn ý vì Tạ Chỉ Lan. Khi khóc tang, nàng ta còn ngất xỉu mấy lần, khiến chẳng ai nghi ngờ, thậm chí còn an ủi nàng ta nén bi thương.

Tổ mẫu đau đớn khôn nguôi. Thân thể bà vốn đã yếu, lại yêu thương Tạ Chỉ Lan nhất. Chẳng bao lâu, bà cũng buông tay rời nhân thế. Khi biết tổ mẫu qua đời, Tạ Chỉ Lan hận đến mức chảy lệ máu.

Hồn phách nàng bị giam trước linh vị, không thể rời khỏi Tần phủ, càng không thể gặp tổ mẫu lần cuối. Khi Tô Nhàn lại xuất hiện trước nàng, nàng ta đã được phụ thân ghi danh dưới tên mẫu thân, lắc mình biến thành đích nữ An Quốc công phủ.

Tạ Chỉ Lan không hiểu. Không hiểu sao phụ thân lại ghi danh Tô Nhàn dưới tên mẫu thân.

Nàng bị giam trước linh vị, cũng không làm được gì , chẳng thể hỏi gì, chỉ nghe Tô Nhàn đắc ý khoe khoang sự toại nguyện của mình. Nàng không nhớ rõ bị giam bao nhiêu ngày đêm. Đến khi cửa từ đường mở ra, hai thi thể máu me đầm đìa bị ném trước mặt nàng.

Lúc này nàng mới biết, Hàn Vương đã giúp nàng báo thù.

Hàn Vương thủ đoạn tàn nhẫn, lột da rút gân cũng chẳng thiếu. Người đời nhắc đến hắn đều kinh sợ. Tạ Chỉ Lan cũng từng sợ hắn. Nhưng chính người nàng từng kinh sợ ấy lại tự tay báo thù cho nàng.

Hắn mặc hồng y xuất hiện trong từ đường, nghênh đón bài vị của nàng. Nỗi sợ hãi bị một cảm xúc khác đè nén, tuyệt vọng nơi chân trời dần được thay thế, lòng nàng tràn đầy cảm xúc khó tả.

Tạ Chỉ Lan lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá hắn.

Nam nhân vận hồng y phất phới, tóc búi cao, gương mặt như ngọc ẩn hiện trong ánh sáng, tuy mang danh tiếng ác độc khiến người kinh sợ, lại sở hữu dung mạo diễm lệ phong lưu. Hắn bước nhanh về phía nàng, đầu ngón tay vương máu nhỏ giọt, làm bẩn nền đất. Đến khi đứng trước bài vị, hắn mới nhận chiếc khăn từ gã sai vặt, thong dong lau tay.

Đôi tay ấy khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay phớt hồng nhàn nhạt, là một đôi tay cực kỳ tao nhã. Dù vấy máu, vẫn toát lên vẻ đẹp thon dài cân đối, vết máu trên tay không dễ lau sạch, nhưng hắn chẳng mấy kiên nhẫn, chỉ chà vài cái rồi tiện tay vứt bỏ khăn.

Hắn dẫn nàng rời khỏi từ đường. Khi ánh nắng ban mai lại hiện, Tạ Chỉ Lan một lần nữa mất đi ý thức.

*———*

Ngoài cửa sổ, mưa tí tách rơi, chân trời mây đen cuồn cuộn, gió càng lúc càng gấp, sấm chớp bất chợt vang lên. Tạ Chỉ Lan giật mình tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trên giường, bên tai vang lên giọng nói mừng rỡ của Thanh Đại: “Tiểu thư tỉnh rồi! Mau, mau đi gọi đại phu!”

Tạ Chỉ Lan thoáng cảm thấy tim đập dồn dập. Giấc mộng kia quá đỗi chân thực, chân thực đến nỗi nàng vẫn còn nhớ rõ đôi mắt nhắm chặt của Thanh Đại cùng đôi tay vấy máu của nam nhân ấy. Nàng không khỏi rùng mình, chẳng hiểu sao mình lại mơ thấy những điều ấy.

Tạ Chỉ Lan gắng gượng ngồi dậy, trước mắt là Thanh Đại sống động, thần sắc linh hoạt, giọng nói dễ nghe, tất cả đều tràn đầy sức sống. Thanh Đại hai mắt hoe đỏ, liên tục nói: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”

Tạ Chỉ Lan nắm chặt tay Thanh Đại, từ trên xuống dưới quan sát nàng một lượt. Thấy nàng không chút tổn hại, tâm trạng căng thẳng của nàng mới dần thả lỏng.

Thanh Đại vui mừng khôn xiết, không nhận ra sự bất thường của nàng, quay đầu dặn gã sai vặt bên  cạnh: “Ngươi mau sai người đến Niệm Tâm đường một chuyến, bẩm rằng tiểu thư đã tỉnh, hiện không còn đáng ngại, báo bình an cho lão thái thái, để người khỏi lo lắng. Trời sắp đổ mưa to, thân thể lão thái thái yếu ớt, không chịu nổi, bảo các tỷ tỷ ngăn người lại, tuyệt đối không để người đến đây.”

Lời nói giống hệt trong mộng khiến Tạ Chỉ Lan sững sờ một thoáng, chưa kịp hoàn hồn thì một thiếu nữ vén rèm bước vào. Nàng vận áo váy trắng như tuyết, đôi mắt hạnh long lanh ánh hồng, sắc mặt đỏ bất thường, bước đi yếu ớt như liễu trước gió. Đó chính là biểu muội của Tạ Chỉ Lan, Tô Nhàn.

Nàng ta đến vội vã, trên người còn vương chút nước mưa. Vừa đến gần đầu giường, nước mắt đã lăn ngắn lăn dài: “Tỷ tỷ tốt của ta, muội biết tỷ là người có phúc, nhất định không sao đâu.”

Nha hoàn của Tô Nhàn vội lấy khăn lau nước mắt cho nàng, ở một bên khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng khóc nữa, hai ngày nay người đã khóc bao lần rồi. Dù lo cho tam tiểu thư, người cũng phải nghĩ cho mình chứ. Vừa nghe tam tiểu thư tỉnh, người đã vội chạy đến, dù cũng không mang, người đang sốt mà, không sợ bệnh tình thêm nặng sao?”

Lời nói chẳng khác gì trong mộng, khiến Tạ Chỉ Lan cảm thấy như bị phân tách. Nàng vô thức nhìn Tô Nhàn, quả nhiên quần áo nàng có chút ướt. Trong mộng, khi nàng tỉnh lại cũng là lúc mưa rơi, mưa còn nhỏ, quần áo Tô Nhàn cũng chỉ ướt đôi chút.

Tạ Chỉ Lan chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, khó nhọc mấp máy môi, hỏi đúng câu trong mộng: “Biểu muội cũng bị sốt sao?”

Thanh Đại giải thích: “Sau khi tiểu thư và nha hoàn kia rơi xuống nước, Thanh Miểu vội vàng gọi người. Biểu tiểu thư vốn đang cùng các quý nữ chơi ném thẻ vào bình rượu, nghe tiếng kêu cứu liền chạy đến. Nàng lo cho tiểu thư, dù không biết bơi cũng quên mất, theo các ma ma nhảy xuống nước, may mà được cứu kịp thời.”

Trong mộng, Tô Nhàn cũng vì cứu nàng mà nhảy xuống nước. Chính vì lý do này, Tạ Chỉ Lan chưa từng nghi ngờ nàng. Sự phát triển giống hệt trong mộng khiến tim nàng đập loạn bất thường.

Nàng nhìn Thanh Đại, lại nhìn Tô Nhàn, nhất thời chỉ thấy đầu óc hỗn loạn, thậm chí không phân biệt được đây là mộng hay thực. Nàng véo mạnh lòng bàn tay, cơn đau ập đến khiến nàng tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt nhìn Tô Nhàn cũng thêm vài phần dò xét.

Thanh Đại vội lấy khăn, giúp Tô Nhàn lau nước đọng trên tóc: “Biểu tiểu thư mau thay y phục sạch đi, tóc cũng phải lau khô, đừng để nhiễm phong hàn.”

“Muội không sao, chỉ cần tỷ tỷ bình an là được.”

Tô Nhàn thân mật nắm tay Tạ Chỉ Lan, vẻ mặt tràn đầy tình ý chân thành.

Tạ Chỉ Lan chợt thấy rùng mình, theo phản xạ hất tay nàng ra.

Tô Nhàn sững sờ, trên mặt lộ vẻ tổn thương, hốc mắt đỏ thêm vài phần, hoảng loạn gọi: “Tỷ tỷ?”

Nàng ta mày liễu, môi anh đào, người kiều diễm hơn hoa, nước mắt chực rơi càng thêm vẻ nhu nhược động lòng người.

Nàng ta luôn như vậy, nhút nhát sợ sệt, chỉ một lời nặng nề hay ánh mắt khinh thường cũng đủ khiến nàng ta khóc hồi lâu. Nếu là ngày thường, Tạ Chỉ Lan đã sớm an ủi. Nhưng lúc này, nàng không thốt nổi một lời. Cảm xúc trong mộng quá mãnh liệt, sự chán ghét và oán hận với Tô Nhàn vẫn chưa tan. Hơn nữa, cuộc đối thoại vừa rồi giống hệt trong mộng, khiến nàng chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng.

Tô Nhàn vẫn nhìn nàng với vẻ mặt ảm đạm, tổn thương.

Tạ Chỉ Lan chỉ thấy ghê tởm. 

 

 

Hết Giấc mộng tiên tri.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page