Cẩm Tước Đài

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

4.

 

Một tiếng sấm rền vang nơi tai, ta giật mình tỉnh giấc mới phát hiện ngoài cửa sổ mưa rơi nặng hạt, ào ạt không dứt.

 

Lại bỗng nghe thấy bên ngoài có hạ nhân vấn an, rồi sau đó là tiếng bước chân dần tiến lại gần.

 

Từng bước trầm ổn vững vàng, không cần đoán cũng biết là ai.

 

Ta cuống quýt trở mình nằm xuống, kéo chăn che kín nửa khuôn mặt.

 

Giây tiếp theo, bên hông ta đã có một cánh tay cường tráng siết lấy.

 

“Ngươi chưa ngủ, lừa ta làm gì.”

 

Thanh âm trầm ổn rơi nơi tai, sợi dây căng thẳng trong đầu ta cũng lập tức đứt phựt.

 

“Vết thương còn đau không?”

 

May mắn là hắn dường như cũng chẳng quá để tâm đến việc ta giả ngủ, sau khi nói xong câu ấy liền lại quan tâm tới thương thế của ta.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, trái tim bị treo cao kia cũng dần hạ xuống, liền đáp lời hắn: “Không còn đau nữa, chỉ là vết thương nhỏ thôi, dăm ba ngày ắt sẽ lành.”

 

“Bổn quan xem ngươi quả thật chẳng để tâm, uổng cho ta đã tìm thuốc cao không để lại sẹo, ngươi lại chẳng biết thương lấy thân mình. Cái tính ương bướng này, rốt cuộc rồi cũng biết thế nào là đau.”

 

Giọng hắn có phần lạnh lẽo, ta không khỏi nhận ra vài phần khiển trách trong đó.

 

Thế nhưng hắn lại áp sát ta đến thế, hơi thở như ở ngay bên tai, dẫu có cách một lớp xiêm y, cũng thấy da thịt như bị thiêu đốt.

 

Không khí lặng ngắt mấy hồi, ngay lúc ta tưởng hắn giận không muốn nói nữa, lại nghe hắn cất lời: “Hôm trước sứ giả Phạm vực dâng cống một con miêu lông dài toàn thân trắng muốt, lại có song đồng như bảo thạch thiên nhiên.”

 

“Ngày khác bổn quan sẽ thỉnh về từ chỗ Thánh Thượng, ngươi muốn chơi cũng được, nuôi làm vui mắt cũng tốt, coi như cho ngươi giải khuây một chút.”

 

Lúc hắn nói lời ấy, trong giọng đầy vẻ ngạo mạn, dửng dưng tựa kẻ ở trên nhìn xuống thiên hạ.

 

Thế nhưng ta thân là chim trong lồng, há còn có thể yêu thích một con mèo cùng kiếp làm món đồ chơi?

 

5.

 

Hôm sau, khi Tiết Cảnh Thừa mang lồng đựng con bạch miêu kia đến tìm ta, khắp phủ trên dưới đều trừng lớn mắt nhìn chằm chằm.

 

Bởi vì bất kể Tiết Cảnh Thừa dỗ dành thế nào, ta cũng không hề tỏ ra dễ chịu với hắn.

 

Kẻ hầu người hạ trong phủ đều ngấm ngầm nghị luận rằng Tiết đại nhân đối với ta cực kỳ tốt, ngược lại là ta không biết điều.

 

Phải rồi, hắn là Đình úy đường đường, chưởng quản chiếu ngục pháp luật, ngay cả đương kim Tể tướng cũng phải nhường hắn ba phần.

 

Vậy mà đối với ta – kẻ thấp hèn ti tiện này – lại hết mực sủng ái, cơm ngon áo đẹp, cung nữ hầu hạ chẳng thiếu.

 

Trong mắt người ngoài, chẳng phải chính là ta không biết điều, được voi đòi tiên hay sao.

 

Ta hẳn nên biết ơn đội ơn, cúi đầu xưng thần mới phải.

 

Thế nhưng ta cố tình không như thế.

 

Lẽ nào cả đời này ta phải dựa vào nam nhân mà sống?

 

Chẳng lẽ ngoài một góc giường kia, không còn đường sống nào khác ư?

 

Ta nhất định phải vùng vẫy mà tìm lấy một con đường trong cõi thế này.

 

“Cô nương xem, đại nhân dẫu ở ngoài lo công việc, mà vẫn nhớ đến người, còn sai người đi mua lê ngào đường nổi tiếng ở phía Nam thành, chỉ mong người vui lòng thôi đó.”

 

Tiểu tỳ bưng hộp điểm tâm, mở ra cho ta xem.

 

Thấy ta mặt không chút cảm xúc, lại bế cả con bạch miêu mà Tiết Cảnh Thừa đích thân xin về, đặt vào lòng hòng chọc ta cười.

 

Nếu ta mỉm cười, họ liền được Tiết Cảnh Thừa ban thưởng không ít bạc.

 

Nhưng con mèo kia thì đâu hiểu những điều ấy, bị ôm đặt vào lòng ta, đôi mắt nheo lại lười nhác, rồi chợt hé ra nhìn ta, lại lắc đầu, tiếp tục ngủ tiếp.

 

Nó chẳng có chút phiền muộn nào, chỉ biết hưởng thụ, cổ họng không ngừng ngân nga rù rì.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page