Giải quyết xong hai người đó, Lục Tiêu Nhiên quay lại bên tôi, như chưa có chuyện gì xảy ra: “Đi thôi, phim sắp chiếu rồi.”
Tôi đứng yên.
“Tôi không muốn xem nữa, chán lắm, tôi muốn về nhà.”
Thấy vậy, Lục Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ kéo tôi vào một góc.
“Nếu em vẫn chưa hả giận, anh có thể kiện bọn họ.”
Không hiểu sao khi nhìn Lục Tiêu Nhiên, trong lòng tôi dâng lên một nỗi tủi thân khó nói, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Thấy vậy, Lục Tiêu Nhiên hoảng hốt: “Em… em đừng khóc mà.”
Tôi vừa thút thít vừa ra hiệu: “Nếu cả đời này em không nói được nữa thì sao, em không muốn làm người câm.”
Anh nắm lấy tay tôi: “Nếu cả đời em không nói được, thì cả đời anh sẽ làm cái miệng của em. Trước đây em cũng nói muốn làm tai của anh mà, đúng không?”
“Chẳng lẽ em chỉ nói đùa thôi sao? Dù em có đùa hay không, thì anh không đùa.”
“Tang Duyệt, đừng sợ, còn có anh đây.”
Giọng nói của Lục Tiêu Nhiên như có phép thuật, khiến sự căng thẳng và bất an trong tôi dần dần dịu lại.
Bộ phim hôm nay anh đưa tôi xem là một bộ phim về người khuyết tật.
Kể về chuyện tình yêu của một cặp đôi khiếm thính, câm điếc.
Nhưng thực tế, họ không phải người thật sự khiếm thính, mà chỉ là hiểu lầm.
Nam chính tưởng nữ chính bị câm điếc, để cô ấy yên tâm, anh cũng giả vờ làm người câm điếc.
Nữ chính cũng vậy.
Tình yêu ngốc nghếch, vụng về.
Nhưng tôi lại khóc.
Bên tai vang lên tiếng Lục Tiêu Nhiên khẽ nói: “Thật ra anh đã biết từ lâu là em giả câm, lúc bố anh đề nghị để hai nhà kết hôn, em không biết anh đã vui thế nào đâu.”
“Nhưng em thà giả câm còn hơn là ở bên anh, ngoài buồn bã ra, anh chỉ muốn thử một lần nữa.”
“Xin lỗi vì đã luôn đối đầu với em, thật ra anh chỉ muốn khiến em vui. Tang Duyệt mà anh quen, là cô gái tràn đầy ý chí chiến đấu, cho dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ mỉm cười đối mặt.”
“Anh càng thích cái Tang Duyệt thích chỉ trỏ mắng anh, hoặc âm thầm bày trò chỉnh anh hơn.”
Nước mắt tôi rơi không ngừng.
Sau khi về nhà, bạn thân tôi tới thăm.
Biết tình hình của tôi, cô ấy cũng buồn.
Nhưng nghe xong những gì Lục Tiêu Nhiên đã làm vì tôi, cô ấy lại kích động hẳn lên: “Chị em à, đàn ông tốt thế mà cậu không giữ chặt, nghĩ gì vậy trời.”
“Cậu thích anh ấy rồi đúng không?”
Tôi im lặng.
“Không cần trả lời nữa, chắc chắn là cậu thích anh ấy.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, viết chữ: “Sao cậu chắc chắn vậy?”
Bạn thân tôi hừ một tiếng: “Nếu không thích anh ấy, cậu đã phủ nhận ngay, đằng này lại chần chừ.”
“Hơn nữa, nếu ghét người ta, cậu đâu thèm đồng ý ở cùng một biệt thự.”
“Nếu ghét, cậu cũng chẳng sốt ruột, lo lắng vì chuyện của người ta, càng không liều mạng quay lại cứu.”
“Trong tiềm thức của cậu, cậu đã đặt anh ấy ở vị trí rất quan trọng rồi.”
Tôi gõ chữ: “Nhưng bây giờ tớ là người câm.”
Cô ấy nhẹ nhàng đấm tôi một cái: “Câm thì sao? Câm thì hết quyền làm người à? Câm chỉ là khuyết tật thể chất, không có nghĩa là tâm hồn em cũng tàn tật.”
“Cậu xem, Paralympic bao nhiêu người vẫn đang cố gắng phấn đấu đó thôi.”
“Tang Duyệt, nếu cậu buông xuôi chính mình, mới là thực sự tàn tật.” Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi.
Những lời cô ấy nói khiến tôi như bừng tỉnh.
Tôi không muốn tiếp tục ủ rũ nữa.
Tiểu Mộng báo cho tôi, ban nhạc đã gần như chuẩn bị xong, buổi biểu diễn đầu tiên sẽ diễn ra vào cuối tháng.
Lăng Thần còn đặc biệt gọi điện: “Chị ơi, em nhất định sẽ cố gắng, không phụ sự kỳ vọng của chị và ban nhạc.”
“Em biết bây giờ chị không nói được, nhưng trong lòng em, giọng hát của chị là hay nhất, cũng chính vì chị mà em mới có ước mơ học âm nhạc.”
Thì ra từ lâu Lăng Thần đã nghe tôi hát, từ đó mới ấp ủ giấc mơ theo đuổi âm nhạc.
You cannot copy content of this page
Bình luận