Giả Câm Giả Điếc, Thành Vợ Chồng

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi tiếp tục nhắn tin.

 

“Ban nhạc bọn chị lúc đầu có thể rất khó khăn, chị sẽ trả lương cho em, còn chuyện bao ăn bao ở thì hiện tại chưa đủ điều kiện, em có ý kiến gì không?”

 

Lục Tiêu Nhiên làm cái miệng của tôi: “Không bao ăn không bao ở, OK không?”

 

Khóe miệng tôi co giật.

 

Anh có thể nói đúng nguyên văn không hả?

 

Lăng Thần vẫn rất dễ tính: “Không sao đâu chị, em ở trong thành phố này, ăn ở rất tiện, em chỉ đơn giản là thích âm nhạc.”

 

“Ước mơ của em là lập ban nhạc, trở thành nhạc sĩ, sáng tạo âm nhạc.”

 

Tri kỷ quá mà!

 

Tôi lập tức cảm động, suýt chút ký hợp đồng ngay lập tức.

 

Nhưng lý trí còn sót lại đã kịp kéo tôi bình tĩnh lại.

 

Tôi nhìn hồ sơ. 

 

Cậu ấy thành thạo nhiều loại nhạc cụ, mà ban nhạc của tôi hiện đang thiếu một tay guitar, lúc cần còn phải hỗ trợ hát chính.

 

Lăng Thần khẽ cười, đứng dậy cầm micro và tai nghe: “Được chứ?”

 

Tôi gật đầu.

 

Khi cậu ấy hát, tôi hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hát ấy.

 

Đợi hát xong, tôi vô tình quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Lục Tiêu Nhiên.

 

Trong mắt anh chứa đầy cảm xúc phức tạp, tóm lại hai chữ: khó chịu.

 

Tôi rất hào hứng, vội nhờ anh dịch lại: “Em hát rất hay, rất phù hợp làm hát chính của ban nhạc, thế này đi, chị tạm thời trả em mười ngàn mỗi tháng, được chứ?”

 

Lục Tiêu Nhiên chăm chú nhìn điện thoại, không nói lời nào.

 

Tôi huých khuỷu tay vào người anh.

 

Lục Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, giọng nói đều đều như cái máy ghi âm vô cảm: “Cô ấy nói cậu hát rất bình thường, tiền lương à, miễn cưỡng cho cậu mười ngàn, chủ yếu là cô ấy chẳng còn nhiều sự lựa chọn, nếu không thì…”

 

Lục Tiêu Nhiên còn chưa nói hết câu đã bị tôi kéo ra ngoài.

 

Tôi tức giận gõ chữ: “Anh phát điên gì vậy?”

 

Lục Tiêu Nhiên ra vẻ không sợ chết: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”

 

“Lục Tiêu Nhiên, nếu anh không thật lòng giúp thì làm ơn biến đi có được không?”

 

Anh lặng lẽ nhìn tôi: “Vì cậu ta mà cô đuổi tôi đi sao?”

 

Còn chưa đợi tôi phản ứng, anh đã quay người bỏ đi với vẻ mặt tổn thương, Lăng Thần đứng bên cạnh lo lắng hỏi: “Chị ơi, đừng vì em mà cãi nhau nữa.”

 

Nếu nói được, tôi đã mắng chết anh rồi.

 

Tôi hít sâu một hơi, cầm bảng viết chữ.

 

“Không liên quan tới em, dây thần kinh anh ta có vấn đề, ngày mai em cứ tới ban nhạc báo danh, những chuyện khác để trợ lý của chị nói rõ với em, được chứ?”

 

Lăng Thần có chút ngạc nhiên khi tôi dùng bảng viết.

 

Nhưng cậu ấy không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, chị.”

 

Tối hôm đó tôi về nhà.

 

Đi ngang tiệm vịt quay, tôi vẫn mua một phần mang về.

 

Vừa về tới nhà, đầu bếp Lâm nói với tôi: “Cô Tang, cậu chủ Lục tối nay chưa ăn gì cả.”

 

Tôi xách vịt quay lên lầu.

 

Anh không nghe được, tôi cũng lười gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

 

Cửa vừa mở, tôi và Lục Tiêu Nhiên, người chỉ quấn khăn tắm nửa thân dưới, bốn mắt nhìn nhau.

 

8.

 

Tôi xách vịt quay quay người bỏ đi: “Xin lỗi làm phiền rồi.”

 

Lục Tiêu Nhiên: “Nhìn hết người ta rồi còn muốn chạy, có ai như cô không?”

 

Chúng tôi giảng hòa, cùng nhau ngồi ăn vịt quay.

 

Đêm khuya yên tĩnh, bên ngoài vang lên tiếng gió xào xạc, tiếng côn trùng rả rích.

 

Bình yên đến lạ.

 

Khó mà tưởng tượng được tôi và Lục Tiêu Nhiên lại có thể mặt đối mặt ngồi ăn uống.

 

Không cắn xé nhau, không khiêu khích nhau.

 

Rõ ràng mới trước đó không lâu, chúng tôi còn nguyền rủa nhau sinh con không có hậu môn.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page