Giả Câm Giả Điếc, Thành Vợ Chồng

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

6.

 

Lâm Tuyết cuống lên: “Không cần không cần, dù sao cũng là hàng giả.”

 

Lục Tiêu Nhiên vẫn kiên quyết.

 

Nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nữ trong trẻo, mặt Lâm Tuyết tái nhợt: “Tôi thừa nhận là tôi hãm hại Tang Duyệt, cô ấy hoàn toàn không trộm đồ, đừng báo cảnh sát nữa.”

 

Vừa nói, cô ta vừa ra sức nháy mắt ra hiệu với Từ Vĩ.

 

Tôi hiểu ý cô ta.

 

Từ Vĩ vừa mới vào công ty lớn, nếu phải đi lấy lời khai, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh ta.

 

Tình thế lập tức đảo ngược, quyền chủ động nằm trong tay chúng tôi.

 

Tôi cũng tìm lại được điện thoại, nhắn tin cho Lục Tiêu Nhiên: “Tối nay không phải là tiệc từ thiện sao, nếu muốn tôi tha thứ cho bọn họ, hãy để họ quyên góp cho trẻ em vùng núi nghèo.”

 

“Không nhiều, chỉ cần một triệu tệ thôi. Dù sao anh ta lương một triệu một năm, cố gắng một năm là kiếm lại được rồi.”

 

Lục Tiêu Nhiên liếc tôi một cái, lập tức thực hiện ngay.

 

Lâm Tuyết và Từ Vĩ nghe xong, mặt đen như đáy hố phân, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng đồng ý.

 

Tiệc rượu kết thúc, chúng tôi quay về biệt thự.

 

Tôi nhắn tin: “Hôm nay cảm ơn anh.”

 

“Không có gì, hợp tác vui vẻ.”

 

Tôi nghĩ nghĩ, vẫn nên giải thích: “Chuyện ăn trộm hồi đại học là giả, là Lâm Tuyết hãm hại tôi.”

 

Anh: “Ừ, một tiểu thư nhà giàu đi trộm đồ ăn ngoài, cô ta dám nói, tôi không dám tin.”

 

“Anh bị điếc rồi, sau này tính sao?”

 

“Cô bị câm rồi, sau này tính sao?”

 

Cả hai chúng tôi đồng thời nhắn tin ra câu đó.

 

Sau đó, chúng tôi nhìn nhau, lại cùng cúi đầu.

 

Xem ra Lục Tiêu Nhiên thật sự không nghe được nữa rồi.

 

Vậy anh phải làm sao đây?

 

Ngày tháng sau này còn dài, dù anh vốn là con cưng của trời, nhưng mất đi khả năng lắng nghe âm thanh, chắc sẽ rất cô đơn nhỉ.

 

Nghĩ vậy, tôi nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương cảm.

 

Trước đây tôi tưởng anh giả vờ, còn bày trò chỉnh anh khắp nơi.

 

Đúng là không nên làm vậy.

 

Tôi vỗ vỗ tay anh, anh sững người một chút.

 

Tôi nhắn tin: “Không sao đâu, anh không nghe được, tôi làm tai cho anh.”

 

Anh bất chợt nở nụ cười.

 

“Tai của tôi còn là tai kè kè bên người suốt hai mươi tư giờ.” Tôi lườm anh một cái.

 

“Cô thật sự không nói được nữa, vậy cô định tính sao với ban nhạc?”

 

Tôi ngạc nhiên.

 

“Sao anh biết tôi định lập ban nhạc?”

 

Anh hừ một tiếng: “Ngày nào cô cũng lên mạng ngắm trai đẹp.”

 

Tôi đâu có ngắm trai đẹp, tôi đang tìm thành viên cho ban nhạc thôi mà.

 

Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.

 

Điện thoại “ting” một tiếng báo có tin nhắn, là trợ lý Tiểu Mộng gửi đến.

 

“Chị Tang, có một bạn nam muốn phỏng vấn.”

 

Cô ấy gửi cả thông tin qua.

 

Tôi nhìn một lượt, cực kỳ hài lòng.

 

“Xem gì mà nhập tâm thế?”

 

Lục Tiêu Nhiên lặng lẽ đứng trước mặt, tôi hoảng hốt cất điện thoại đi.

 

Nhưng vẫn bị anh nhìn thấy.

 

Anh nhìn tôi đầy châm chọc: “Còn nói không ngắm trai đẹp?”

 

Tôi từ dáng vẻ chột dạ như trộm vặt chuyển sang ngồi thẳng lưng: “Xem trai đẹp gì, đây là thành viên tôi cần phỏng vấn vào ban nhạc.”

 

Anh nhìn tôi với vẻ không tin.

 

Tôi bị anh chọc giận: “Không tin thì anh đi phỏng vấn với tôi.”

 

Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý.

 

Hiện tại tôi “câm” rồi, rất nhiều lời phải nhờ anh truyền đạt.

 

Nghe vậy, nét mặt Lục Tiêu Nhiên dịu đi nhiều.

 

Anh khoanh tay trước ngực, ngẩng cao cằm kiêu ngạo: “Cầu tôi đi.”

 

Tôi quay người bỏ đi.

 

Hôm sau, đối phương tới phòng thu âm của tôi.

 

Từ xa đã thấy một cậu thiếu niên mặc áo trắng quần đen, gương mặt thanh tú, khí chất sạch sẽ.

 

7.

 

Cậu thiếu niên tên là Lăng Thần.

 

“Đủ mười tám tuổi chưa?” Tôi nhắn tin cho Lục Tiêu Nhiên.

 

Lục Tiêu Nhiên đánh giá Lăng Thần một lượt, khẽ ho nhẹ rồi nói: “Cô ấy hỏi cậu có đủ mười tám tuổi chưa, cô ấy không muốn thuê trẻ vị thành niên đâu.”

 

Tôi trừng mắt liếc anh, không việc gì lại tự thêm lời?

 

Lăng Thần không hề cảm thấy bị xúc phạm, mà đưa luôn chứng minh thư cho tôi xem.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page