Tây Thi Đậu Phụ

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Nhà ta bán đậu phụ trong trấn.

 

Bởi nương và tỷ tỷ đều có dung mạo xinh đẹp, người trong trấn đều nói, ta lớn lên nhất định sẽ là một mầm mỹ nhân, sau này thể nào cũng gả vào nhà quyền quý làm phu nhân.

 

Thế nhưng mỗi lần nghe được những lời như vậy, nương ta liền hung hăng đ/á/nh ta một trận, lại còn dùng kim nhọn đ/â/m đầy người ta.

 

Ta đau đớn mà khóc lóc cầu xin, nhưng nương lại nói: “A Dung, con đừng trách nương độc ác, a tỷ con đã chet rồi, nương không muốn thấy con đi vào vết xe đổ của tỷ tỷ.”

 

Song ta chẳng thể toại nguyện lòng nương, cuối cùng vẫn bước chân vào phủ họ Trình—nơi đó là một phủ đệ ă/n th/ị/t người.

 

1.

 

Lão gia họ Trình, giàu nhất vùng trấn, vô cùng yêu thích nhạc khí.

 

Gã nghe nói nhạc khí làm từ da mỹ nhân có thể phát ra thanh âm mỹ diệu nhất thế gian, bèn tìm mỹ nhân khắp nơi trong trấn.

 

Mà a tỷ lại vừa khéo có dung mạo tuyệt sắc, người trong trấn gọi nàng ấy là “Tây Thi đậu phụ”.

 

Trình lão gia nghe được, liền ném cho nương năm lượng bạc, nói là muốn rước a tỷ về làm thiếp.

 

Nương không đồng ý, Trình lão gia liền tức giận.

 

Gã sai người đập nát quầy bán đậu phụ nhà ta ngay giữa phố, lại hung hăng tuyên bố sau này nhất định sẽ cưỡng ép mang a tỷ đi.

 

Từ đó, nương nh/ố/t a tỷ trong nhà, không cho nàng ấy ra ngoài.

 

Nhưng tính a tỷ hiếu động, không chịu nổi những ngày thanh đạm tù túng.

 

Nhớ lại hôm ấy tuyết rơi trắng xóa, bị nh/ố/t đã mấy chục ngày, a tỷ bỗng bảo muốn dẫn ta đi mua hồ lô đường, coi như quà sinh thần cho ta.

 

Ta nghe vậy mừng rỡ, nhất thời quên mất lời dặn của nương, dắt a tỷ ra phố.

 

Nào ngờ lại gặp phải Trình lão gia, gã sai người kéo a tỷ lên xe ngựa.

 

Nương chạy đến liều mạng bảo vệ a tỷ, cuối cùng vẫn bị gia nhân Trình phủ đ/á/nh què chân, vứt trong vũng bùn.

 

A tỷ bị người của Trình phủ mang đi, nương gào khóc đến sụp đổ.

 

Thân thể lấm lem, lê tấm thân què đuổi theo xe ngựa một đoạn dài, nhưng vẫn không đuổi kịp mà giành lại được a tỷ.

 

Về sau, nương nhiều lần tới trước phủ họ Trình làm ầm, lần nào cũng bị đ/á/nh cho mình đầy thương tích.

 

Ta khóc gọi nương về, nhưng người lại trở tay t/á/t ta một cái.

 

“Tất cả đều tại ngươi! Tại sao lại đòi ăn hồ lô đường! Nếu không vì muốn mua hồ lô đường cho ngươi, a tỷ ngươi sao có thể bị Trình lão gia bắt đi!”

 

Ta ôm gương mặt sưng đỏ, ngẩn nhìn nương, mắt cay xè, lệ rơi lã chã, nghẹn ngào nói: “Nương, con không ngờ sẽ ra cớ sự như vậy, hôm ấy là a tỷ nói muốn dẫn con đi mua hồ lô đường… hơn nữa phủ họ Trình giàu có như thế, con nghĩ a tỷ chắc sẽ không sao…”

 

“Thôi đi, A Dung! Ngươi thì biết cái gì! Phủ họ Trình ấy chính là nơi ăn th/ị/t người! A tỷ là bị ngươi hại chet!”

 

Nương càng nói càng kích động, ta lặng người nghe, ngập ngừng kêu lên: “Không đâu… không đâu! A tỷ nhất định sẽ bình an trở về, nương, không đâu mà!”

 

Ta vừa khóc vừa đau lòng, vội vã vươn tay nắm lấy tay nương, nhưng nương lại hất ta ra, giận dữ gầm lên: “Đừng chạm vào ta! Nếu a tỷ của ngươi chet rồi, A Dung, ngươi chính là kẻ phải đền mạng cho nàng!”

 

Ánh mắt người nhìn ta lạnh thấu xương, sau đó lê bước chân tập tễnh rời đi.

 

Ta nhìn theo bóng lưng của nương dần khuất.

 

Tuyết rơi đầy trời, chỉ trong một đêm, đã phủ trắng cả tiểu trấn.

 

Về sau, nương vẫn không dừng việc đến phủ họ Trình tìm kiếm a tỷ.

 

Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, trong trấn có người bảo phát hiện th/i th/ể a tỷ bên cạnh suối nhỏ.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page