Giả Câm Giả Điếc, Thành Vợ Chồng

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Tiệc rượu trôi qua được một nửa, Lâm Tuyết bỗng hét ầm lên: “Nhẫn của tôi mất rồi.”

 

Nhẫn?

 

Tôi sờ túi áo.

 

Cái nhẫn trong túi tôi, chẳng lẽ là cái cô ta nói?

 

Thủ đoạn này… vụng về quá đấy chứ.

 

Mọi người thi nhau an ủi, nghĩ cách giúp cô ta.

 

Lâm Tuyết giả vờ đắn đo một lúc, vừa khóc vừa nói: “Lần cuối nhìn thấy nó, tôi đang ở cùng Tang Duyệt.”

 

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía này, tôi trở thành nhân vật được chú ý nhất trong cả buổi tiệc.

 

Từ Vĩ diễn cũng sâu, ba bước làm hai, lao thẳng đến trước mặt tôi, chuẩn bị lục soát người tôi.

 

Anh ta vừa động, giây tiếp theo đã bị một cú quật mạnh văng ra ngoài.

 

Lục Tiêu Nhiên chắn trước mặt.

 

Từ Vĩ ôm eo, cố gắng gượng dậy: “Chiếc nhẫn chắc chắn ở trên người bọn họ.”

 

Câu này không cần tôi dịch, Lục Tiêu Nhiên chỉ nhìn khẩu hình là hiểu.

 

Anh lạnh lùng cười: “Bằng chứng đâu?”

 

5.

 

Lâm Tuyết cũng lao tới, lật túi áo tôi ra, lấy được chiếc nhẫn, nước mắt lăn dài từng giọt.

 

“Tang Duyệt, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp đại học, đây là nhẫn cầu hôn Từ Vĩ tặng tôi, cậu cũng nỡ trộm à, cậu còn là người không?”

 

“Cậu nghèo, tôi có thể cho cậu mượn tiền, nhưng cậu thật sự không cần phải trộm đâu.”

 

“Thời đại học cậu trộm đồ, tôi đã giúp cậu che giấu rồi, vậy mà cậu vẫn không sửa được bản tính, sớm biết vậy tôi đã không nên làm đồng phạm.”

 

Tôi nhìn Lâm Tuyết.

 

Ồ, thì ra là đợi tôi ở đây.

 

Chiếc nhẫn chỉ là đạo cụ, mục đích thật sự của cô ta là làm tôi mất mặt.

 

Mọi người lần lượt nhìn tôi với ánh mắt khác lạ, xì xào bàn tán.

 

Lâm Tuyết lúc này tiến lại gần: “Tang Duyệt tốt của tôi ơi, tôi biết cậu bị câm rồi, bây giờ cậu muốn giải thích cũng không nói được.”

 

Tôi nhìn Lục Tiêu Nhiên.

 

Anh điếc, chắc chắn không biết hai người kia đang la lối gì, hoàn toàn không biết họ nói gì.

 

Không biết thì không thể giúp tôi giải vây.

 

Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, điện thoại của tôi cũng biến mất không dấu vết.

 

Bây giờ, tôi chỉ có hai lựa chọn.

 

Tiếp tục giả câm, mặc định thân phận kẻ trộm, thân bại danh liệt.

 

Hoặc mở miệng nói.

 

Nhưng nếu tôi mở miệng, chuyện giả câm sẽ bị bại lộ.

 

Tôi nhìn Lục Tiêu Nhiên.

 

Chúng tôi đã bất hòa với nhau lâu như vậy.

 

Không thể nào ăn ý như thần giao cách cảm được.

 

Lục Tiêu Nhiên bỗng bật cười.

 

Ban đầu anh khẽ cười, sau đó cười ha hả.

 

Mọi người đều không hiểu chuyện gì.

 

Anh bất ngờ mở miệng: “Chiếc nhẫn là tôi bảo Tang Duyệt lấy, đừng nhìn chúng tôi ăn mặc bóng bẩy đến dự tiệc, thật ra quần áo đều là đi thuê.”

 

“Không có tiền trả, nên chúng tôi mới nhắm vào chiếc nhẫn của Lâm Tuyết.”

 

Anh móc chiếc nhẫn từ túi tôi ra: “Không ngờ, đây lại là hàng giả.”

 

“Haha.” Lục Tiêu Nhiên tự giễu cười: “Lần đầu tiên lấy hết can đảm đi trộm, ai ngờ lại là viên đá Moissanite, ai hiểu cho nỗi đau này chứ.”

 

Anh làm bộ ngắm nghía chiếc nhẫn: “Cái này chắc không quá năm tệ đâu nhỉ.”

 

Mặt Lâm Tuyết tái mét, quay đầu tát Từ Vĩ một cái: “Anh lấy đồ vỉa hè lừa tôi.”

 

Từ Vĩ cuống lên nhảy dựng: “Không phải, anh mua kim cương thật mà, sao có thể mua hàng giả cho em được.”

 

Đúng lúc đó, trong tiệc có một chuyên gia giám định kim cương, ông ta liếc qua một cái, nghiêm túc nói: “Đúng là hàng giả.”

 

Lúc này, Từ Vĩ có tám cái miệng cũng không giải thích nổi.

 

Lâm Tuyết càng tức hơn.

 

Ban đầu cô ta muốn làm tôi bẽ mặt, kết quả lại tự mình mất mặt.

 

Lục Tiêu Nhiên thấy trò hề đã đến cao trào, nghiêm túc nói: “Làm ầm ĩ thế này cũng không có tác dụng, tốt nhất là báo cảnh sát đi, kiểm tra camera giám sát, xác thực tội trộm cắp của tôi và Tang Duyệt.”

 

Lục Tiêu Nhiên liền gọi điện thoại luôn.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page