3.
Nhưng nghĩ lại, nếu lúc này Lục Tiêu Nhiên lao vào, chẳng phải chứng minh anh giả điếc sao?
Thế là tôi đứng canh ở cửa, rình anh mắc bẫy.
Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, một tiếng đồng hồ trôi qua…
Không thấy bóng dáng Lục Tiêu Nhiên đâu.
Tôi không cam tâm, lén lút mò vào phòng anh.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ nghe tiếng côn trùng ngoài cửa sổ.
Khi tôi vừa đến gần giường, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi suýt nữa hét lên, nhưng cuối cùng nhịn được.
Giọng Lục Tiêu Nhiên vang lên: “Chân giò nướng, ngon đấy.”
Tôi vốn định lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, không để lại dấu vết.
Nhưng bây giờ, không thể rồi…
Sau hai tiếng thét chói tai, ngay cả côn trùng ngoài cửa sổ cũng im bặt.
Hôm sau, khi đầu bếp đến, thấy tôi và Lục Tiêu Nhiên yên lặng ngồi trên sofa.
Một người mặt có dấu vết bàn tay, một người cổ tay có vết răng cắn.
Đầu bếp xách đồ nấu ăn, lặng lẽ lủi đi.
Tôi và Lục Tiêu Nhiên liếc nhau.
Anh hừ lạnh một tiếng, tôi giơ ngón giữa với anh.
Anh cười khẩy: “Nhà ai mà con gái ngoan lại giơ ngón giữa thế này.”
Tôi bắt đầu múa tay ra ký hiệu.
Sắc mặt Lục Tiêu Nhiên tức đến xanh mặt.
Buổi trưa, tôi và Lục Tiêu Nhiên yên ổn ăn xong bữa cơm, điện thoại của chúng tôi vang lên.
Bác Lục bảo chúng tôi đi dự một buổi tiệc rượu thương mại.
Tôi và Lục Tiêu Nhiên nhìn nhau.
Có bẫy, chắc chắn có bẫy.
“Đi không?”
“Không lẽ không đi?”
Tôi im lặng cất điện thoại, quay người vào phòng thay đồ.
Khi bước ra, tôi ăn mặc lộng lẫy như công chúa.
Còn diện mạo của Lục Tiêu Nhiên bảnh bao như thể sói đội lốt cừu.
Anh liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, không nói gì, xoay người đi ra ngoài trước.
Tới nơi tổ chức tiệc, tôi và Lục Tiêu Nhiên nhìn thấy Lâm Tuyết và Từ Vĩ.
Lâm Tuyết, bạn cùng phòng ký túc xá với tôi suốt bốn năm đại học.
Từ Vĩ, bạn cùng phòng ký túc xá của Lục Tiêu Nhiên bốn năm đại học.
Hồi đó, Lâm Tuyết theo đuổi Lục Tiêu Nhiên thất bại.
Từ Vĩ theo đuổi tôi cũng thất bại thảm hại.
Cuối cùng, hai kẻ xui xẻo họ thành đôi với nhau.
Hơn nữa, vì tự tôn và sĩ diện, hai người họ nói xấu tôi và Lục Tiêu Nhiên.
Lâm Tuyết nói: “Lục Tiêu Nhiên có vấn đề về tính cách.”
Từ Vĩ nói: “Tang Duyệt có vấn đề đầu óc.”
Thế nên, kẻ thù gặp mặt, đặc biệt chướng mắt nhau.
Từ Vĩ vừa nhìn thấy dáng vẻ cao ráo đẹp trai của Lục Tiêu Nhiên, thân hình tầm tầm một mét bảy của anh ta bắt đầu tự ti.
“Bình thường mấy người cao thế này thì chân đế không vững, chỗ đó cũng nhỏ thôi.”
Lâm Tuyết cũng tranh thủ móc mỉa tôi: “Mấy năm không gặp, Tang Duyệt, sao cô chẳng có chút nữ tính nào hết vậy.”
Lục Tiêu Nhiên gõ chữ hỏi tôi: “Tên chó kia sủa gì thế?”
Tôi thành thật nói cho anh biết.
Nghe xong, khóe miệng Lục Tiêu Nhiên cong lên, cúi đầu nhìn Từ Vĩ một cái: “Ê, tôi cứ thắc mắc sao nghe thấy giọng mà không thấy người, thì ra là cậu à. Xin lỗi nha, chân đế cậu thấp quá, tôi vừa rồi không nhìn thấy.”
“Cậu…”
Từ Vĩ tức đến trừng mắt đỏ ngầu mà không biết phải nói gì.
Tôi nhắn tin cho Lục Tiêu Nhiên: “Tôi giúp anh rồi, giờ đến lượt anh, Lâm Tuyết nói tôi không có chút nữ tính nào.”
Tôi vốn còn muốn tiếp tục nhắn thêm, để anh làm cái miệng của tôi.
Kết quả, anh bất ngờ ôm chặt lấy tôi, mặt đầy khiêu khích nhìn Lâm Tuyết: “Đúng rồi, chỉ có cô là nữ tính thôi, không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến bạn trai cô, nhìn kìa, giờ cậu ta còn nữ tính hơn cô.”
Hai người kia tức đến phát điên.
Tôi và Lục Tiêu Nhiên liếc nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên hai chúng tôi hợp tác, nói thật, cũng khá ăn ý.
Tôi phát hiện anh còn đang ôm vai tôi, khẽ động đậy muốn rời ra.
Nhưng anh lại siết chặt hơn: “Đừng nhúc nhích, đám Từ Vĩ còn đang nhìn chúng ta kìa.”
You cannot copy content of this page
Bình luận