Để trốn tránh cuộc hôn nhân sắp đặt, tôi giả vờ câm.
Lục Tiêu Nhiên còn tuyệt hơn tôi, anh giả điếc.
Hai bên phụ huynh lập tức vỗ tay đồng tình: “Dù gì hai đứa cũng vừa điếc vừa câm, đúng là trời sinh một cặp.”
Thôi xong, giả quá đà rồi!
1.
Biết tin mình phải kết hôn với Lục Tiêu Nhiên, tôi câm luôn.
Tôi giả vờ thôi.
Lúc bố tôi nhìn tôi ra sức vung tay làm ngôn ngữ ký hiệu, mặt ông ấy đầy bối rối, quay sang hỏi mẹ: “Con gái nói gì vậy?”
Mẹ tôi bực mình đáp: “Nó nói ông là đồ ngốc, thế kỷ 21 rồi còn bày trò hôn nhân sắp đặt, giờ thì hay rồi, làm con tôi bị sốc thành ra câm luôn rồi.”
Tôi đâu có nói vậy.
Mẹ tôi cũng không đồng ý chuyện hôn nhân thương mại của bố nên đứng về phía tôi.
Hồi trước mẹ từng làm tình nguyện viên cho hội người khiếm thính, nên biết một ít ngôn ngữ ký hiệu.
Vì thế, để qua mặt bà mẹ tinh mắt của tôi, tôi phải thức trắng đêm học cấp tốc ngôn ngữ ký hiệu, tay vung tới mức không dừng lại được.
Đến nước này rồi, bố tôi đành phải tạm dừng chuyện hôn nhân.
Ban đầu ông ấy định nhờ cuộc hôn nhân với nhà họ Lục để leo lên con thuyền lớn đó.
Kết quả giờ giấc mộng tan tành, ông ấy tiếc nuối lắm.
Nhà tôi khởi nghiệp từ việc bán phế liệu.
Tuy cũng có tiền, nhưng so với nhà họ Lục thì đúng là kém xa.
Ngày thứ ba giả làm người câm ở nhà, nhà họ Lục lại dẫn theo Lục Tiêu Nhiên đến tận cửa thăm hỏi.
Tôi lập tức cảm thấy nguy cơ tràn ngập.
Lục Tiêu Nhiên, chuyện giữa tôi và anh có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Nói ngắn gọn là, có anh thì không có tôi.
Từ mẫu giáo đến đại học, chúng tôi đều học cùng một trường, thậm chí cùng một lớp, cùng một khoa, nên cuộc đấu đá giữa hai đứa chưa bao giờ dừng lại.
Siêu năng lực của anh chính là miệng độc.
Chỉ cần anh mở miệng châm chọc, trong phạm vi ba mét không có sinh vật sống nào chịu nổi.
Tôi tuy mắng không lại anh, nhưng tâm kế thì nhiều vô kể, lần nào anh cũng không đề phòng kịp.
Bây giờ tôi giả câm, chẳng phải tạo cơ hội cho kẻ địch sao?
Tôi muốn trốn, nhưng có mọc cánh cũng khó thoát.
Lục Tiêu Nhiên vừa vào cửa, chẳng còn dáng vẻ hống hách ngày thường, cả người như bị xẹp xuống.
Bố Lục vừa vào nhà, mắt đã đỏ hoe như vòi nước bị hỏng: “Tội nghiệp quá, con trai tôi đột nhiên bị điếc, nó không xứng với bảo bối nhà anh chị nữa rồi.”
Bị điếc rồi? Lục Tiêu Nhiên bị điếc rồi?
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, thấy mình cần phải thử nghiệm một chút.
Tuy giờ tôi là “người câm”, nhưng công nghệ hiện đại có rất nhiều thứ hữu ích.
Ví dụ như dịch AI.
Tôi gõ một dòng chữ.
Rất nhanh sau đó, AI phát ra giọng đọc truyền cảm: “Lục Tiêu Nhiên, đồ ngốc nhà anh, cuối cùng cũng có ngày hôm nay, chắc do làm nhiều chuyện xấu nên bị trời phạt rồi hả?”
2.
Lục Tiêu Nhiên hơi nheo mắt lại.
Thấy chưa thấy chưa!
Tôi đã nói là tên đó cũng giả vờ mà.
Rõ ràng, anh cũng không muốn kết hôn với tôi.
Vì vậy chúng tôi tâm ý tương thông, một người giả điếc, một người giả câm.
Bố tôi lo lắng tới mức gãi mấy sợi tóc ít ỏi còn lại, cố gắng giữ thể diện cho tôi: “Ha ha, con gái tôi và Tiêu Nhiên đùa thôi, đùa thôi mà.”
Bác Lục thở dài, vô cùng rộng lượng: “Không sao không sao, dù sao bây giờ nó cũng không nghe thấy gì.”
“Mọi người không biết đâu, hôm qua tôi chửi nó còn khó nghe hơn thế này, nó hoàn toàn không phản ứng gì, chắc là điếc thật rồi.”
Tôi và bố tôi: “……”
You cannot copy content of this page
Bình luận